Chương 4 - Giấc Mơ Chưa Từng Có
Hứa Ngôn Thu lấy ra một chiếc áo thun trắng, quay người đáp:
"Không định."
Ôn Nhan mím môi. Câu " hay là anh suy nghĩ đến em đi " đã đến tận cổ họng, nhưng thế nào cũng không nói ra được .
Cô hơi bực mình nghĩ:
Quả nhiên cô chính là kiểu IQ thì đủ, nhưng cứ đến thời khắc quan trọng lại chột dạ - một quả trứng nhỏ vụng về.
Đúng lúc cô còn đang do dự, thì Hứa Ngôn Thu thản nhiên cởi áo ngủ ngay trước mặt cô.
Nửa thân trên trần trụi của mỹ nam xuất hiện quá đột ngột, khiến đầu óc Ôn Nhan như lag mất mấy giây, cứ ngây người nhìn trân trân.
Đến khi anh mặc áo thun trắng vào , cô mới định thần lại .
Không phải lần đầu thấy thân trên anh , nhưng Ôn Nhan vẫn đỏ mặt thật sự. Câu nói chưa kịp bật ra kia cũng lập tức bị phá đứt, bay sạch khỏi đầu.
Rời giường, rửa mặt.
Dù sao bố mẹ hai bên đều không ở nhà, Ôn Nhan cũng thoải mái tự do hơn nhiều.
Bữa sáng là Hứa Ngôn Thu nấu - mì gói, bỏ thêm xúc xích, lại còn rán hai quả trứng rán hình trái tim.
Ôn Nhan ăn ngon lành, còn cướp mất nửa cây xúc xích của anh .
Ăn xong, Hứa Ngôn Thu lái xe đưa cô đến cửa công ty.
Sau khi xuống xe, bước chân Ôn Nhan cứ như đang đi trên bông - nhẹ hẫng, lâng lâng.
Chỉ cần nghĩ đến tối nay mình lại có khả năng "mộng du" lên giường anh , cô đã khó kìm nổi sự phấn khích.
Suốt cả ngày, Ôn Nhan đi làm mà miệng cứ nở hoa.
Đến giờ tan ca, điều kỳ diệu xảy ra Hứa Ngôn Thu đứng chờ ngay trước công ty cô. Với gương mặt xuất sắc vốn có , chỉ cần đứng tựa xe thôi cũng đủ hút trọn bao nhiêu ánh nhìn .
Ôn Nhan vừa bước ra liền thấy anh .
Anh cũng nhìn thấy cô, nhẹ gật đầu.
Lấy lý do "nhà không ai, ăn một mình không ngon", Hứa Ngôn Thu rủ cô đi ăn tối.
Ăn xong, theo đề nghị của anh , cả hai đến công viên gần đó vì anh bảo hôm qua thấy một con mèo hoang đáng thương.
Ôn Nhan vốn mê mèo, nghe anh tả t.h.ả.m đến thế thì trái tim mềm nhũn, lập tức đồng ý.
Trời sẩm tối, công viên người không đông. Hứa Ngôn Thu dẫn cô rẽ trái rẽ phải mãi, đi đến tận sâu bên trong.
Nơi này thậm chí chẳng có bóng người .
Ôn Nhan cau mày:
"Còn chưa đến à ?"
"Sắp."
Vừa dứt lời một người bỗng nhảy ra từ bụi cây.
"Hai vị, anh em dạo này túng quá, cho xin tí tiền?"
Trời nhá nhem, Ôn Nhan nhìn tên đầu trọc trước mặt. Hắn nghiêng đầu, dáng vẻ lêu lổng.
Trong tay còn cầm d.a.o găm, vỗ vỗ lên lòng bàn tay, ra vẻ dọa dẫm.
Hứa Ngôn Thu phản ứng cực nhanh, kéo Ôn Nhan ra sau lưng, lạnh giọng:
"Cút."
"Cút?" Tên đầu trọc lập tức đổi sắc mặt, quát lên:
"Tao nói cho hai đứa mày biết , tốt nhất đưa tiền đây thì tao để đi . Không thì..."
Hắn nâng dao, ý tứ đã quá rõ.
Thế nhưng Hứa Ngôn Thu còn chưa kịp nói gì Ôn Nhan đã nổi đoá.
Cô nép sau lưng anh , chẳng tỏ ra chút sợ hãi nào, giơ tay chỉ thẳng vào mặt tên đầu trọc mà c.h.ử.i xối xả, c.h.ử.i khó nghe đến mức ch.ó cũng phải sủa lại .
Tên đầu trọc bị chọc tức, vung d.a.o c.h.é.m xuống!
Hứa Ngôn Thu giữ chặt cô, còn chưa kịp phản ứng thì Ôn Nhan đẩy mạnh anh ra , lao lên trước .
Xoẹt.
Một tiếng hét đau đớn vang lên, Ôn Nhan ôm lấy cánh tay, m.á.u đỏ chảy xuống từng giọt.
Tên đầu trọc thấy không ổn liền quay người chạy trối c.h.ế.t.
Ôn Nhan ôm chặt vết thương, vừa kêu đau vừa ấm ức gọi:
"Anh Ngôn..."
Đó là lần đầu tiên trong đời Ôn Nhan thấy Hứa Ngôn Thu mất kiểm soát.
Cô sững vài giây, rồi lập tức thấy đôi mắt anh đỏ bừng. Rõ ràng cô chỉ bị thương tay, vậy mà anh trực tiếp bế bổng cô lên, lao thẳng ra khỏi công viên.
Ôn Nhan bị anh làm cho choáng, mất mấy giây mới phản ứng, vội kêu:
"Không nặng đâu ... không cần đến bệnh viện!"
Cô cuống quýt bổ sung:
"Em về nhà bôi t.h.u.ố.c là được rồi !"
Nói xong, cô hồi hộp chờ phản ứng của anh .
Sao có thể đến bệnh viện được ? Như vậy chẳng phải lộ tẩy sao .
Bởi vì vết thương này là giả.
Không chỉ vết thương là giả, tên đầu trọc vừa rồi cũng là giả.
Nhưng ...
Tên đầu trọc không phải người cô thuê, mà là người Hứa Ngôn Thu thuê.
Tối qua Ôn Nhan trốn trên ban công nghe lén anh gọi điện.
Trong điện thoại, anh dặn rất rõ: hôm nay phải xuất hiện ở gốc cây thứ bảy trong góc sâu công viên, sau đó cướp tiền, rồi rạch vào tay trái anh .
Còn vị trí rạch, anh nói rõ: anh sẽ mặc áo khoác, trên phần tay áo có hình ngôi sao , cứ rạch đúng vào đó là được .
Anh còn dán sẵn túi m.á.u nhỏ bên trong áo khoác, quyết tâm diễn trọn vẹn màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Ôn Nhan lúc đó mới hiểu thì ra con người này ngầm thích cô đến mức này nhưng lại không chịu nói .
Ban đầu giả bạn gái, rồi lợi dụng chuyện "mộng du", rồi còn bày màn "bắt gian", cuối cùng là cả một vở kịch "đổ m.á.u cứu mỹ nhân" cảm động trời đất.
Nếu cô không biết gì, chắc đã cảm động đến bật khóc mà nhào vào lòng anh rồi .
Còn bây giờ...
Nhìn đôi mắt đỏ rực và gương mặt lo lắng đến phát run của Hứa Ngôn Thu trước mặt khóe môi Ôn Nhan khẽ cong lên.
Anh trai à , không ngờ đúng không ?
Diễn viên của anh tối qua đã phản kèo rồi .
Hôm qua sau khi nghe lén, Ôn Nhan cố ý sang nhà anh mượn điện thoại, lấy cớ máy mình hết pin để gọi cho người khác, rồi lén ghi nhớ số mà anh vừa gọi.
Về nhà, cô liên hệ lại với tên đầu trọc, trả gấp đôi cát-xê để hắn " quay xe".
Thế là hôm nay " người bị thương" thành cô.
Như vậy , cô có thể ấm ức yếu đuối một chút, rồi dần dần dắt Hứa Ngôn Thu vào bẫy ngọt của mình .
Trong công viên.
Tên đầu trọc ngồi xổm sau bụi cỏ hút thuốc, nhìn số tiền trong tài khoản mà thất thần.
Mẹ kiếp, sao dạo này tiền lại dễ kiếm thế?
Hôm qua hắn nhận một job "đóng vai", ai dè hôm nay còn có phiên bản tiếp theo.
Kế hoạch vừa định xong chưa lâu thì lại có một cô gái gọi đến, nói cô biết toàn bộ kế hoạch, trả hắn gấp đôi để thay đổi vai diễn.
Điếu t.h.u.ố.c cháy đến cuối, đầu trọc lắc đầu ngao ngán.
Đến giờ hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra .
"Hai người đó... đang chơi điệp viên hai mang với nhau à ?"
Gã đầu trọc chắc nằm mơ cũng không nghĩ được , cú c.h.é.m ấy của hắn , ngược lại lại góp phần thúc đẩy một mối nhân duyên đẹp ...
8 giờ 30 tối, tại nhà của Hứa Ngôn Thu.
Trong phòng khách.
Hứa Ngôn Thu ngồi trên sofa, đầu ngón tay khẽ vuốt cằm, như đang cân nhắc điều gì đó. Nghĩ đến nhập thần, khóe môi anh còn hơi cong lên.
Đúng lúc này , cửa phòng ngủ bên cạnh mở ra , Ôn Nhan lề mề bước ra .
Cô mặc chiếc áo phông của anh , trên cánh tay quấn một vòng băng gạc dày, trên đó còn mơ hồ thấm ra một chút đỏ.
"Băng xong rồi ?" Hứa Ngôn Thu đứng dậy, đỡ cô ngồi xuống sofa.
Ôn Nhan gật gật đầu, gương mặt nhỏ trắng bệch, ấm ấm ức ức chu môi: "Đau..."
Hứa Ngôn Thu nhìn thoáng qua chỗ cánh tay đang băng lại của cô, chân mày khẽ nhíu.
Rõ ràng trong lòng anh biết nhóc này đang giả vờ, vậy mà vẫn thấy đau lòng thật.
Anh cúi người .
Ngón tay Hứa Ngôn Thu nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng nói cũng nhẹ như đang dỗ trẻ con, mang theo vài phần nuông chiều mơ hồ:
"Vậy phải làm thế nào thì mới không đau?"
Ôn Nhan nghĩ nghĩ, ngẩng cằm:
"Người ta bị thương thì đều có bạn trai quan tâm săn sóc. Chỉ có bông hoa hồng độc thân như em, bị thương cũng chỉ có thể tự mình héo tàn."
"..."
Hứa Ngôn Thu thu tay về, chỉnh lại :
"Là ch.ó độc thân ."
Ôn Nhan liếc anh một cái, rồi vẫn tiếp tục nói theo ý mình :
"Anh tìm cho em một bạn trai đi , em liền hết đau."
"Không được ."
Lông mày Hứa Ngôn Thu nhíu lại , từ chối không cần nghĩ.
Anh đứng dậy vào bếp hâm sữa cho cô, vài giây sau , tiếng anh truyền ra từ nhà bếp:
"Em còn nhỏ, không được yêu đương."
Ôn Nhan bĩu môi. Còn nhỏ gì nữa, cô chỗ nào cũng chẳng nhỏ.
Cô gần như chắc chắn: Hứa Ngôn Thu chính là kiểu đàn ông âm u – e thẹn – kiêu ngạo, rõ ràng thích cô mà lại không chịu mở miệng, cứ phải dẫn dụ cô từng bước đi vào cái bẫy anh đặt ra .
Cô thì không .
Cô tuyệt đối không muốn làm con thỏ bé bỏng bị anh dụ dỗ.
Cô muốn chính anh là người chủ động tìm đến cô.
Thế là, Ôn Nhan đã âm thầm lên kế hoạch tối nay.
Hôm nay cô phải quyến rũ Hứa Ngôn Thu.
Vài phút sau .
Hứa Ngôn Thu từ phòng bếp đi ra , trên tay bưng một ly sữa nóng, cúi người đưa đến trước mặt cô.
"Uống khi còn nóng."
Ôn Nhan nhận lấy nhưng không chịu uống. Cô ngẩng đầu, làm nũng:
"Tay đau, không uống được ."
Hứa Ngôn Thu: "..."
"Chỉ là trầy xước thôi, đâu phải gãy tay."
Anh nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy lại ly sữa, ngồi cạnh cô và đút cô uống.
"Há miệng."
Phải thừa nhận, có vài người được trời thương đến vô lý - mọi phương diện đều ưu tú đáng ghét, ngay cả giọng nói cũng dễ khiến người ta mềm nhũn.
Ôn Nhan hơi cụp mắt, nhưng không chịu ngoan ngoãn há miệng, lại cong cong ngón tay gọi anh :
"Anh ngồi sát lại chút, em uống không tới."
Dù có ngốc thì đàn ông cũng nhìn ra được các "tư tâm" nhỏ này của cô.
Bốn mắt nhìn nhau vài giây, Hứa Ngôn Thu trầm mặc, rồi vẫn ngoan ngoãn dịch lại gần.
Ly sữa lần nữa đưa đến môi cô.
Lần này Ôn Nhan mới uống một ngụm, rồi cau mày:
"Không ngon."
Nói rồi , cô đẩy ly sữa về phía anh :
"Anh nếm thử đi ."
Thực ra kế hoạch "quyến rũ" của Ôn Nhan rất đơn giản - dùng chung ly sữa để tạo ra một nụ hôn gián tiếp mập mờ.
Sau đó, cô sẽ vô tình hất đổ ly sữa.
Tốt nhất là đổ lên áo cô.
Áo ướt thì nhất định sẽ hiện rõ đường cong cơ thể...
Ừm.
Ôn Nhan tự thấy kế hoạch hoàn mỹ không tì vết. Đến bước đó rồi , mọi chuyện chắc chắn sẽ thuận nước đẩy thuyền.