Chương 4 - Giả Điếc Để Yêu Em

12

Đã xui thì ngay cả uống rượu cũng có thể bị kẹt chân răng.

Quăng vỏ chai rượu vang rỗng, tôi loạng choạng bước về phía trước, gót giày cao gót lại bị kẹt trong khe cống thoát nước.

Cắn răng cố gắng kéo ra mãi không được, tôi đành mặc kệ.

Ngả người ra sau, định bụng tiếp xúc với sự lạnh lẽo của mặt đất, nhưng thay vào đó lại rơi vào một vòng tay ấm áp mang mùi hương cam chanh quen thuộc.

“Đứng dậy đi.

“Tôi không bảo em kết thúc thì gọi cho tôi à?”

Là Phó Việt.

Giọng anh lạnh lùng, nhưng ẩn chứa chút giận dữ.

Anh đang trách tôi.

Tay anh lạnh quá, tôi không nhịn được dụi mặt vào đó.

“Rượu dở quá.” Tôi chu môi than thở.

Gió đêm thổi qua, cồn trong máu dần phát huy tác dụng, làm đầu óc tôi choáng váng, bụng cũng nóng rát.

“Muốn nôn, uệ——”

Nhìn bộ vest bị tôi nôn đầy vết bẩn, sắc mặt Phó Việt thoáng chốc tái nhợt.

Tôi mơ màng nhớ ra anh có tính sạch sẽ.

“Xin lỗi anh nhé, Phó Việt, làm bẩn vest của anh rồi.”

Tôi đưa tay định giúp anh lau.

Nhưng anh ngay lập tức kéo tôi ra xa.

Nhanh chóng cởi chiếc vest dính bẩn ra, không chút do dự vứt vào thùng rác bên cạnh.

“Bộ vest đó tám mươi ngàn đấy…”

Nhìn ánh mắt cảnh cáo của anh, tôi nhỏ giọng xuống, cảm thấy chột dạ.

Dù sao cũng là tôi gây ra.

“Đưa tay đây.”

Phó Việt lạnh mặt, rút khăn tay ra, giúp tôi lau tay.

Từng ngón tay được lau chùi cẩn thận, mỗi lần đều rất mạnh.

“Phó Việt, anh đang trách em làm bẩn bộ vest của anh à?”

Tôi mở to đôi mắt đẫm nước mắt vì đau, nhìn mười ngón tay nhỏ trắng nõn giờ đỏ bừng như chân giò nhỏ, không nhịn được òa khóc.

“Chỉ làm bẩn một bộ vest thôi mà, anh cần phải nhỏ mọn thế không!

“Anh vốn không yêu em!

“Nếu không yêu em, tại sao lại kết hôn với em? Tại sao phải thương hại em!”

Tôi giãy giụa kịch liệt.

Phó Việt giữ tôi chặt đến mức như đang giữ một con lợn trong ngày Tết.

Vật lộn một hồi, cuối cùng anh buộc tôi lại như một đòn bánh tét, tôi mới chịu yên.

Tôi nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe vì khóc.

Anh dùng ngón tay ấn nhẹ lên trán tôi, nheo mắt lại, cười giận dữ.

“Anh không yêu em? Chiều nay em lải nhải với anh cả đống chuyện, uống chút rượu là quên sạch rồi đúng không?”

Thế giới trước mắt bất ngờ lật ngược.

Phó Việt bế ngược tôi lên vai, hành động chẳng chút nương tay.

“Chờ về nhà anh sẽ xử lý em tử tế.”

13

Quả thật, tôi đã bị “xử lý” một trận ra trò.

Khi tỉnh dậy, nhìn thấy mình mặc bộ đồ ngủ mới tinh, còn bên ngoài phòng bếp tỏa ra mùi thức ăn thơm phức.

Đúng là chồng nhà người ta, giỏi “xử lý” thật.

Tôi ôm cái đầu đau nhức như muốn nứt ra, định gọi lớn tên anh.

Nhưng ngay sau đó, một cốc nước ấm đã áp vào má tôi.

Ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Phó Việt, tôi liền có dự cảm không lành.

Anh đang giận.

Rõ ràng hôm qua trưa còn nói ổn thỏa mà…

Phó Việt rất hiếm khi nổi giận, nhưng khi giận thì khó dỗ vô cùng.

Vì sự an toàn của vòng eo, tôi quyết định nhanh chóng đầu hàng.

Tôi lật chăn, chui tọt vào lòng anh, dụi mặt liên tục vào ngực anh:

“Phó Việt, em sai rồi.”

Hạ mình nhận lỗi.

Anh sẽ không nỡ lạnh nhạt với tôi đâu.

Tôi ngồi dậy, cẩn thận đưa môi tiến sát tới môi anh.

Hôn vài cái, đảm bảo sẽ dịu ngay!

“Ưm—”

Môi tôi chưa kịp chạm, đã bị ngón tay cứng rắn của anh chặn lại.

Ánh mắt sắc lạnh, giọng nói không cho phép cãi lại:

“Lâm Hàm Nguyệt, đừng đánh trống lảng. Lặp lại lời em đã nói với anh trưa hôm qua.”

Hừm.

Không thoát được rồi.

Tôi thả lỏng cơ thể, nằm vật xuống giường.

Nhắm mắt lại, cố gắng nhớ từng từ.

“Giải quyết xong chuyện của bố em, gọi cho anh. Anh sẽ chờ em ở cửa.”

Sắc mặt Phó Việt vẫn lạnh tanh: “Còn gì nữa?”

“Anh nói em có thể thoải mái dựa vào anh, lợi dụng anh, thậm chí… làm tổn thương anh.”

Tôi nhắm chặt mắt, giọng ngày càng nhỏ.

“Còn gì nữa?”

“Còn… còn Lâm Hàm Nguyệt, anh, anh yêu… anh yêu em…”

Tôi không nói ra nổi.

Nhắc đến chuyện tình yêu luôn khiến tôi cảm thấy khó khăn.

Hôm qua, sau khi nói chuyện ly hôn với Phó Việt.

Tôi định quay đi ngay.

Chỉ cần trễ thêm vài giây, nước mắt sẽ rơi ngay lập tức.

Nhưng Phó Việt không màng đến sự phản đối của tôi, trực tiếp kéo tôi vào văn phòng, giữ chặt cằm tôi, bắt tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của anh mà nói lại câu “ly hôn”, nói tôi khinh thường một người điếc như anh.

Tôi đâu phải diễn viên.

Làm sao diễn được một màn hoàn hảo như vậy?

Phó Việt quá thông minh.

Đúng chất một doanh nhân.

Sau khi nhốt tôi trong văn phòng, anh nhanh chóng kiểm tra camera ở chỗ tôi vừa đứng, phát hiện tôi đã nghe hết cuộc nói chuyện của anh với đối tác.

Hiểu lầm chưa kịp thành hình đã bị anh xé tan ngay lập tức.

Thật khó xử.

Sự yếu đuối mà tôi giấu trong lòng bao năm qua đã bị anh nhìn thấu.

Cũng xem như may mắn.

Dù anh đã nhìn thấu con người tôi, nhưng vẫn kiên quyết nắm lấy tay tôi.

Tôi từng khao khát người cha luôn muốn xa rời tôi sẽ một lần quay đầu nhìn lại.

Dù chỉ là bố thí.

Dù chỉ là chút thương hại.

Nhưng những gì ông để lại cho tôi chỉ là hết lần này đến lần khác sự bỏ rơi.

Thậm chí, khi tôi rơi vào tuyệt vọng, ông còn đẩy tôi vào vũng bùn lầy sâu hơn.

Tôi đã khóc.

Đã oán trách.

Đã cầu xin.

Nhưng đều vô ích.

Những căn bệnh tâm lý khiến tôi giữ được nụ cười trên mặt, nhưng bên trong luôn chịu đựng sự dày vò.

“Lâm Hàm Nguyệt.”

Một giọng nói vang lên xuyên qua những khe hở của thời gian.

Tôi thấy một tia sáng chói lóa, mạnh mẽ đến mức phải nheo mắt lại, nhưng vẫn muốn nhìn rõ nơi phát ra giọng nói đó.

Năm 8 tuổi, Phó Việt trong bộ đồ liền thân Ultraman, một tay kéo tôi đang khóc mếu máo, một tay cầm pháo nói sẽ dẫn tôi đi bắt cá.

Kết quả là ném nhầm vào hố phân bên cạnh, cả hai đứa bị phân văng đầy người.

Năm 15 tuổi, cậu thiếu niên “phi chính thống” Phó Việt vì bênh vực tôi mà đánh nhau, cuối cùng nhả nhầm bã kẹo cao su lên tóc tôi, khiến tôi phải cắt đi mái tóc dài xinh đẹp vừa mới nuôi.

Năm 18 tuổi, trong bộ đồng phục cấp ba đầy non nớt, Phó Việt trước kỳ thi đại học nhìn tôi như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không một lời từ biệt mà bay thẳng ra nước ngoài.

Và bây giờ.

Phó Việt 30 tuổi vượt qua những khoảng cách thời gian, mặc chiếc tạp dề hình gấu bơ tôi mua cho anh, vừa nấu ăn cho tôi xong.

Anh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ:

“Anh yêu em.”

14

Phó Việt bảo tôi hãy thử dựa dẫm vào anh.

Tôi không hiểu.

Bình thường anh mặc đồ cho tôi, đút tôi ăn, tắm cho tôi.

Chỉ thiếu mỗi lau mông thôi!

Còn muốn dựa dẫm thế nào nữa?

Nhưng anh ngẩng đầu từ dưới nhìn tôi, đôi mắt ướt át nói rằng như vậy vẫn chưa đủ.

Tôi muốn phản bác, nhưng cả người mềm nhũn, chỉ có thể đồng ý với mọi yêu cầu của anh.

Nửa năm sau, anh dẫn tôi ra nước ngoài định cư, công ty cũng chuyển trọng tâm hoạt động ra nước ngoài.

Thực ra tôi biết, anh không muốn tôi gặp lại bố.

Từ khi tôi dứt khoát cắt đứt quan hệ.

Bố bắt đầu dựng chuyện, nói tôi là một đứa con gái bất hiếu, vong ơn.

Lời đồn ngày càng ác ý.

Phó Việt đã lặng lẽ xử lý nhiều chuyện thay tôi, nhưng vẫn có những lời cay độc rơi vào tai tôi.

Vì vậy, anh nói: “Chúng ta chuyển ra nước ngoài sống, được không?”

Tôi nhớ lại lời anh từng nói.

“Dựa dẫm vào anh thêm một chút.”

Vậy thì tôi sẽ dựa vào anh thêm một chút nữa.

Tất cả quyết định giao cho anh.

Anh sắp xếp, tôi chỉ cần hưởng thụ.

15

Phó Việt khiến tôi tin thêm một điều: tính cách của con người là do được “nuôi dưỡng” mà ra.

Lại một lần sau chuyện “vui vẻ”, tôi nghĩ về nỗi ấm ức trong lòng, chuyện anh đột ngột ra nước ngoài sau kỳ thi đại học.

Anh đã thiếu mất 4 năm trong cuộc đời tôi.

Nhìn người đàn ông bên cạnh, đang mãn nguyện nằm cạnh tôi, còn liên tục dụi đầu vào tôi.

Lửa giận trong lòng tôi càng bùng lên.

“Vợ ơi, sao lại đá anh!”

Phó Việt ngã ngửa trên sàn, tay chân dang rộng, nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác.

“Là anh vừa làm chưa tốt sao? Vậy làm lại!”

Ai đó không phục.

Ai đó tỏ ý muốn thử lần nữa.

“…”

Tôi thật sự bất lực.

Dùng ngón giữa đẩy môi anh ra, tôi nghiến răng hỏi:

“Tại sao sau kỳ thi đại học, anh không nói lời nào mà đi nước ngoài luôn? Tại sao ra nước ngoài rồi lại không liên lạc với em?”

4 năm trời.

Ngoài những dịp lễ tết nhận được một câu chào hỏi từ anh,

Bình thường, anh lạnh nhạt đến mức chẳng khác gì người qua đường, còn không bằng bạn bè.

“Anh quên những gì anh nói hồi lớp 11 rồi sao?”

Đôi mắt sáng rực của Phó Việt bỗng tối sầm lại, cả người như một chú chó nhỏ bị ấm ức.

Tôi nói gì nhỉ?

Thật sự không nhớ luôn!

“Em nói em thích lớp trưởng, muốn sau kỳ thi đại học sẽ tỏ tình với cậu ấy.”

“…”

Hừm.

Hình như là có chuyện đó thật.

Mải nghĩ quá mà tôi không để ý giọng anh đã pha chút nghẹn ngào.

“Lớp trưởng trông thế nào nhỉ? Anh còn giữ ảnh của cậu ấy không?”

Tôi dùng khuỷu tay huých nhẹ anh.

Nhưng huých vào khoảng không.

Quay đầu lại.

Phó Việt đã trần như nhộng, cách tôi hai bước, khoanh tay quay lưng lại, đứng phạt trên ban công.

“…”

Chết rồi.

Phó Việt bình thường cưng chiều tôi bao nhiêu, thì lúc ghen cũng phá phách đến mức không ai chịu nổi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng trong thế giới nhỏ bé khô cằn như sa mạc của mình, lại có người dám đặt chân vào.

Anh không cố kéo tôi ra khỏi sa mạc ấy.

Mà chậm rãi ngồi xuống bên cạnh tôi.

Đặt chiếc mũ đan trên đầu tôi, che đi ánh nắng gay gắt.

Rồi rút từ sau lưng ra một chiếc xẻng, nheo mắt nhìn tôi cười:

“Trồng hoa ở đây được không?”

Tôi cứng đầu đáp: “Ở đây trồng không ra hoa đâu.”

Nhưng anh không tin, nhất định phải thử.

Thử rồi mới chết tâm.

Làm sao sa mạc có thể nở hoa được chứ?

“Ra hoa rồi.”

Tôi nhảy từ trên giường xuống đất, chân trần.

Dọa Phó Việt giật mình, chẳng kịp nói gì đã định chạy tới bế tôi lên.

“Phó Việt, nở hoa rồi.”

Tôi tháo máy trợ thính của anh, kiễng chân, hôn lên tai trái anh.

“Phó Việt, em yêu anh.”

Những lời mật ngọt, nói thầm vào tai trái.

Lần này.

Chúng tôi đã xác định lòng mình.

Chúng tôi sẽ mãi không chia lìa.