Chương 8 - GẢ THAY NHƯNG ĐÚNG NÀNG
19
Tối hôm đó, Ôn Quân không nói gì thêm, nhưng sáng hôm sau, chàng đã chuyển chăn nệm sang thư phòng.
Ta đích thân đến thư phòng hỏi lý do. Khi ấy, chàng khoác một chiếc áo choàng lông chồn bạc, đứng trước cửa sổ nhâm nhi trà. Nghe thấy giọng ta, chàng liền ôn tồn trả lời:
"Ta đã sai người đốt sưởi dưới sàn phòng ngủ. Thân thể ta không chịu được nóng, không thể để tam tiểu thư phải chịu khổ cùng ta được."
Ta cảm giác hôm nay Ôn Quân có gì đó khác lạ. Giọng nói vẫn ôn hòa như trước, nhưng lại phảng phất chút lạnh lẽo khó tả.
Hơn nữa… Kể từ sau buổi thơ ở Mộc Tê Sơn Xá, trước mặt người khác lẫn khi ở riêng, chàng đều gọi ta là "phu nhân". Đã rất lâu rồi không nghe chàng gọi "tam tiểu thư" nữa.
Tối hôm ấy, dù phòng ngủ được đốt sưởi ấm áp, ta vẫn cảm thấy bất an. Một mình nằm lăn qua lăn lại trên giường mãi đến khi trời tảng sáng mới chợp mắt.
Trước khi ngủ, trong cơn mơ màng, ta chợt nhận ra: dường như Ôn Quân đang giận ta.
Hoặc có lẽ không hẳn là giận, mà chỉ là quay lại trạng thái lúc mới thành thân: kính trọng nhiều, nhưng thân thiết thì không đủ.
Mà… đó cũng là trạng thái vốn dĩ nên có giữa chúng ta.
20
Cuối cùng, buổi trà hội ở Đông Cung, Ôn Quân cũng không thể tham gia, không phải vì ta không đi cùng chàng, mà vì sau ba ngày ngủ lại thư phòng, chàng đã tự làm mình cảm lạnh.
Thái y trong cung đến chẩn bệnh, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ:
"Thế tử bị bệnh mắt, quả thật không nên để quá nóng, nhưng cũng không thể làm quá mức thế này được."
Sau khi bốc thuốc và dặn dò, Ôn hầu gia tiễn thái y về, rồi lập tức sai người đưa vị lang trung giang hồ trước đó đã khuyên không để chàng chịu nóng ra khỏi phủ.
Ông quay lại, cùng Hầu phu nhân nhìn nhau, đồng thời thở dài:
"Đây đã là vị lang trung thứ ba trong vài tháng qua rồi."
Khi bệnh mắt của Ôn Quân mới phát, Ôn hầu phu nhân đã mời hết danh y khắp nơi, nhưng đều bất lực. Chính vì vậy, chàng mới chán nản, đóng cửa không ra ngoài.
Gần đây, khi đã mở lòng hơn, chàng bắt đầu thử chữa trị theo các phương pháp của lang trung giang hồ. Không ngờ những phương pháp này đúng là "giang hồ" thật, nhưng kết quả vẫn không có tiến triển.
Ta cũng không kìm được thở dài, an ủi đôi câu rồi tiễn hai vị trưởng bối về chính viện. Khi quay lại đình Thính Phong, ta thấy Lâm Trúc đang hầu chàng uống thuốc trong thư phòng.
Ta bảo Lâm Trúc lui ra, đón lấy bát thuốc, ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh, vừa đút cho chàng uống vừa nói:
"Thư phòng không phải chỗ dưỡng bệnh. Chàng về phòng ngủ chính đi."
Chàng nuốt ngụm thuốc, khẽ lắc đầu:
"Không cần đâu, cứ để họ đốt sưởi dưới sàn thư phòng là được. Ta về đó sẽ lây bệnh khí cho nàng mất."
Dạo gần đây, giữa chúng ta luôn khách sáo như vậy, nên ta cũng không ép. Trong phòng, chỉ còn lại tiếng thìa gõ khẽ vào thành bát.
Chẳng mấy chốc, bát thuốc đã cạn. Ta khẽ cạo thành bát bằng thìa, định nói vài câu an ủi chàng, nhưng lại ngập ngừng không biết bắt đầu từ đâu.
Ôn Quân dường như hiểu được tâm ý của ta, ngược lại còn an ủi ta:
"Tam tiểu thư không cần lo lắng. Một năm trước, ta đã biết bệnh mắt này có lẽ cả đời sẽ chẳng thể chữa khỏi. Hiện tại đã tốt hơn ta tưởng rất nhiều rồi, người không nên quá tham lam."
21
Trận ốm lần này của Ôn Quân kéo dài đến tận đêm giao thừa mới vừa kịp hồi phục. Thương chàng mới khỏe lại, Ôn hầu phu nhân dùng bữa tất niên sớm rồi để chúng ta quay về viện riêng thức đêm đón năm mới.
Đêm trừ tịch, hạ nhân trong Định Viễn hầu phủ cũng tổ chức vài bàn tiệc. Ta bèn để Vân Hương và Lâm Trúc đi vui chơi, còn mình thì dìu Ôn Quân trở về đình Thính Phong.
Ban đầu, ta chỉ đỡ cánh tay chàng, nhưng không biết từ lúc nào, tay lại nắm lấy tay, rồi cả hai cùng thu vào tay áo rộng của chàng. Ấm áp mà bình yên.
Con đường chúng ta đi khá yên tĩnh, trên mặt đất vẫn còn đọng lại lớp tuyết của mấy hôm trước. Ánh trăng trong trẻo phủ xuống, tạo thành một vùng ánh sáng bạc, in lên nền đất bóng hai người sát vai, nắm tay.
Xa xa, những tiếng cười nói vọng lại, thỉnh thoảng chen lẫn vài tiếng pháo nổ hay pháo hoa bắn lên.
Xa kia là nhân gian rực rỡ, gần đây là một đôi bóng tĩnh lặng.
Ta bỗng sinh ra một khát vọng vĩnh cửu: Nếu có thể cùng nhau đi mãi như thế này, dường như cũng rất tốt.
Nhưng rồi ta lại nhớ đến lời chàng nói trong ngày thành thân:
"Ta vốn không muốn cưới vợ, chỉ vì lệnh cha mẹ không dám trái. Sau này hòa ly hay không, do tam tiểu thư tự quyết định."
Chàng không muốn cưới, cũng không thích ta.
Những cử chỉ thân thiết gần đây, chẳng qua đều xuất phát từ trách nhiệm của chàng.
Nhưng ta lại nhớ đến đôi tai thường đỏ ửng của chàng, đôi chân bị ta nằm gối lên đến tê cứng, những đêm ôm nhau ngủ, và cả phản ứng của chàng khi ta nhắc đến chuyện hòa ly.
Ta lại nghĩ, có lẽ sau khoảng thời gian này, chàng đã bắt đầu thích ta một chút rồi chăng?
Có lẽ ta nên thẳng thắn hỏi một lần: "Ôn Quân, chàng có thích ta không?"