Chương 28 - Người Cũ- Người Mới - Em Là Mặt Trời Trong Anh
Sau lần đó, Hạnh Chi nhận lời làm phiên dịch viên cho công ty Hiểu Minh, cụ thể là cho riêng dự án thiết kế toà nhà cao ốc mà đối tác Anh đặt hàng H&M Archi, do anh chủ trì. Hiểu Minh là người rất có tài năng, ý tưởng thiết kế kiến trúc của anh đến cả đối tác nước ngoài cũng phải kiêng nể. Vì là biên phiên dịch, nên cô được tham gia vào các luồng email anh gửi đi và đối tác gửi đến, nên cô phần nào nắm bắt được công việc của anh, càng ngày càng thấy ngưỡng mộ người đàn ông này.
Công việc này thường lấy mất của cô ba đến bốn tiếng mỗi tối, nói chung là khá thoải mái so với năng lực vào quỹ thời gian của cô. Những hôm đầu tiên, cô có khó khăn về một số thuật ngữ chuyên môn trong kiến trúc, cô không hiểu rõ lắm, nhắn tin hỏi Hải Minh thì cậu ta sẽ nhắn lại kiểu đá bóng như:
[Chị hỏi Sếp em đi, những cái này Sếp em giải thích sẽ dễ hiểu hơn em.]
Không còn cách nào khác, cô đành mặt dày nhắn tin hỏi người đàn ông đó. Ai dè anh ta cầm điện thoại gọi lại và nói:
“Hạnh Chi, những nội dung này rất phức tạp, cần phải gặp mới giải thích được.”
Cô nhăn mày, thở dài. “Vậy ra quán cafe đi. Anh ở gần quán cafe nào, tôi đến.”
“Tôi có xe, để tôi qua đón em rồi đi cafe. Nhớ đem theo bản in tài liệu.” Anh ta nhắc nhở, cứ như là mẫn cán với công việc lắm vậy.
Cứ như thế, mà tần suất cô gặp anh ta ngày càng nhiều. Chương trình “Ngôi nhà hoàn hảo” lên số thứ hai, thứ ba vẫn có hiệu ứng rất tốt. Êkip sản xuất, đặc biệt là Hạnh Chi và Hiểu Minh phối hợp rất ăn ý. Độ nổi tiếng của anh chàng kiến trúc sư này ngày càng tăng, khoảng cách giữa cô và anh thì ngày càng được rút ngắn.
Hàng tuần, cô vẫn đến văn phòng của anh vào chiều thứ 4 để thống nhất nội dung ghi hình cho “Ngôi nhà hoàn hảo”. Còn hầu như các buổi tối, trừ hôm nào anh phải gặp đối tác, còn lại sẽ tìm cách gặp cô, lúc thì ở quán cafe, lúc qua văn phòng công ty anh, lúc nào Thy Thy không có nhà anh sẽ lên nhà. Hạnh Chi là cô gái thông minh và nhiệt huyết, cô không chỉ dịch tài liệu, mà còn có những góp ý rất mới mẻ, đem đến cho anh nhiều cảm hứng sáng tạo. Hai người cứ như vậy mà dần hoà hợp cả trong và ngoài công việc.
Đến ngày nọ, anh gửi cho cô một cặp vé xem phim vào tối thứ bảy, rồi dè dặt nhắn tin:
[Hạnh Chi, tôi được một người bạn gửi tặng cặp vé xem phim này. Đang không biết rủ ai. Đi cùng tôi nhé.]
Cô nhìn tên phim mà giật mình. Đây chẳng phải bộ phim bom tấn Hollywood mà Thy Thy nói Tường Quân phải đi xếp hàng nửa ngày mới mua được vì đông quá hay sao? Mua online thì nghẽn mạng luôn. Nếu không đi thật lãng phí tài nguyên quá. Suy nghĩ một lát, cô liền nhắn tin đồng ý. Hiểu Minh vui mừng gửi lại tin nhắn phản hồi:
[Tuyệt. Vậy tối thứ bảy sáu giờ tôi đến đón em. Xem ở rạp CGV Vincom Nguyễn Chí Thanh, chúng ta đi ăn ở trung tâm thương mại trước, 19h45 bắt đầu chiếu.]
Cô mím môi, nhắn lại: [Được, hẹn anh tối thứ bảy.]
Hiểu Minh đang ở văn phòng làm việc mà có cảm giác sung sướng phát điên. Lần đầu tiên cô ấy nhận lời đi xem phim với mình. Hình như lâu lắm rồi anh không ra rạp chiếu phim, vì không thích cảnh chen lấn ở rạp. Ở nhà anh đầu tư hệ thống màn hình và âm thanh rất sắc nét, thích phim gì anh đều lên Netflix xem. Vậy mà khi yêu cô ấy, anh lại ấu trĩ đến mức yêu cầu Hải Minh phải xếp hàng bằng được để săn lùng cặp vé phim bom tấn này về cho anh mời cô đi xem. Anh không biết rằng, thứ bảy này sẽ có biến cố thật đặc biệt, đánh dấu bước chuyển biến quan hệ của họ.
Đúng sáu giờ tối thứ bảy, Hiểu Minh đứng trước căn chung cư nhà Hạnh Chi, gọi điện cho cô xuống. Hôm nay, không hiểu sao anh có cảm giác hồi hộp. Anh mặc áo sơ mi trắng, quần bò đen xẻ rách gối, dùng thêm nước hoa mùi gỗ đàn hương quen thuộc cho tự tin. Trông thấy bóng dáng cô gái dịu dàng trong chiếc áo trắng hơi trễ vai, phối với chân váy ren màu hồng pastel bồng bềnh dài quá đầu gối, trái tim anh chợt thấy ấm áp. Anh biết mình yêu người con gái này, dù cô ấy mặc thế nào nhìn cũng rất vừa mắt.
Hai người đến trung tâm thương mại và ghé nhà hàng bò bít Tết kiểu Pháp thưởng thức vị ngọt mềm, thơm lừng từ bò Mỹ được tẩm ướp theo công thức đặc biệt, kèm một chút rượu vang Pháp. Họ vừa ăn vừa say sưa nói chuyện cho đến khi anh nhìn đồng hồ là bảy rưỡi, liền nhắc cô chuẩn bị vào rạp chiếu phim rồi gọi tính tiền.
Họ ra khỏi nhà hàng ở tầng 4, liền bấm thang máy lên CGV ở tầng 6. Thang máy hơi quá tải nên anh hỏi ý kiến cô có muốn đi thang cuốn không? Cô gật đầu đồng ý. Hai người liền di chuyển đến giữa trung tâm thương mại để di chuyển bằng thang cuốn. Đứng cạnh người đẹp trai như anh ở cùng bậc thang cuốn, cô thấy hơi áp lực, liền nhìn ngó xung quanh. Bỗng cô nhìn thấy một đứa trẻ khoảng chừng chín, mười tháng ngồi xe đẩy, gương mặt rất giống một người. Đứa bé, được một người phụ nữ trông mặt lén la lén lút đẩy xe đẩy một cách vội vã.
Linh cảm có điều gì không ổn, cô nắm khuỷu tay Hiểu Minh nói:
“Đứa trẻ kia tôi nhìn rất quen, tôi phải chạy lại đó.” Thang cuốn vừa đưa hai người lên tầng sáu, cô bước quay ngược lại sang thang xuống tầng năm, rồi vội vàng chạy về phía người phụ nữ và đứa trẻ. Hiểu Minh không hiểu chuyện gì cũng chạy theo.
“Xin lỗi, đứa trẻ này là con nhà ai? Chị là gì của bé?” Hạnh Chi đứng trước người phụ nữ lạ hỏi.
Chị ta bị hỏi chợt giật mình, mặt lộ rõ vẻ hốt hoảng, rồi có ý định bỏ chạy, để lại đứa bé bắt đầu khóc toáng lên. Hạnh Chi thấy Hiểu Minh liền quay sang nhờ:
“Đuổi theo giúp tôi, giữ cô ta lại.”
Hiểu Minh không nghĩ ngợi nhiều, liền đuổi theo người đàn bà đang len lỏi vào đám đông trốn mất. Hạnh Chi nhìn theo, rồi bế đứa bé lên cưng nựng, vỗ về cho nó nín. Những người xung quanh thấy hiếu kỳ, liền quây lại xem. Đứa bé thấy đông người, khóc càng to hơn. Hạnh Chi nói với người gần nhất:
“Làm ơn, gọi an ninh và cho phát loa để tìm người thân cho đứa trẻ này. Tôi ngờ rằng nó bị bắt cóc.”
Một vài người xung quanh liền đi gọi an ninh và đăng ký phát loa. Cô bế đứa trẻ và mọi người hỗ trợ đẩy xe đẩy đến quầy thông tin của trung tâm thương mại.
Ít phút sau, một cặp vợ chồng trẻ vội vã đi về quầy thông tin, dáo dát tìm đứa bé. Người phụ nữ trẻ khóc lóc bù lu, trông thấy cô ôm đứa trẻ, liền tiến đến cướp lấy trên tay cô, đẩy cô nghiêng người suýt ngã. Người đàn ông ánh mắt vừa rồi còn lo lắng, nay dịu xuống khi thấy đứa trẻ an toàn, quay sang nhìn cô chăm chăm, như không thể tin vào mắt mình. Vừa lúc đó, Hiểu Minh quay lại cùng nhân viên anh ninh và người đàn bà ban nãy. Thấy cô chao nghiêng, anh tiến nhanh đến đỡ:
“Hạnh Chi, em không sao chứ?” Rồi quay sang mẹ của đứa bé tức giận nói: “Này cô gái, cô đang vô lý gì vậy? Con gái cô suýt bị bắt cóc, cô ấy đã giúp cô tìm lại được con, mà cô không biết phải trái thế hả?”
Nghe thấy vậy, Đình Dũng lên tiếng: “Xin lỗi, vợ tôi không cố ý. Hạnh Chi, cảm ơn em!” Từ khi chia tay, có lẽ, đây là lần đầu tiên anh tỉnh táo đối mặt với cô ấy. Những lần trước đều là khi say quá anh không kiểm soát được cảm xúc mà gọi điện làm phiền cô.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt. Đúng là anh ấy. Vừa nhìn đứa bé, cô đã có cảm giác nó rất giống anh. Con gái giống cha, giàu ba mươi họ, thật mừng cho anh. Hơn một năm không gặp, cô cứ nghĩ gặp lại lòng cô chắc sẽ xáo trộn lắm. Nhưng không, cô rất bình thản nhìn anh ấy, ánh mắt không chút vương vấn.
Lời Đình Dũng nói làm cả Hiểu Minh và Thảo Nhi - vợ anh chấn động. Hiểu Minh nhíu mày, đặt câu hỏi trước ánh mắt không tự nhiên của hai người đối diện đang nhìn nhau. Còn Thảo Nhi, vừa bế con vừa nổi điên:
“Hoá ra là cô à? Cô định bắt cóc con gái tôi để trả thù sao? Cô quyến rũ chồng tôi còn chưa đủ à?”
“Thảo Nhi, im đi.” Đình Dũng lớn tiếng.
“Sao em phải im? Anh lúc nào cũng ôm mộng nhớ về bảy năm bên cô ta. Anh cứ nghĩ cô ta thánh thiện ư? Anh nhìn kìa, cô ta đang cặp kè với người đàn ông khác đấy? Lại còn âm mưu hãm hại con gái anh.”
“Tôi nói em im ngay.” Định Dũng quát lên. “Về nhà nói chuyện.”
Nhân viên an ninh thấy cục diện hỗn loạn liền lên tiếng. “Xin lỗi, hình như anh chị hiểu lầm rồi. Cô gái này đã giúp đưa đứa bé đến quầy thông tin để thông báo tới anh chị. Người phụ nữ bị nghi ngờ bắt cóc con gái anh chị đang ở đây, anh chị có muốn tự thẩm vấn hay gọi cảnh sát ạ?”
“Gọi cảnh sát. Làm rõ việc này cho tôi.” Đình Dũng cương quyết nhìn người phụ nữ đang sợ hãi bị hai nhân viên an ninh giữ lấy, xin tha cho chị ta. Rồi Đình Dũng quay sang Hạnh Chi nói: “Xin lỗi em, lần sau gặp sẽ cảm ơn em.” Sau đó, anh ta kéo Thảo Nhi đang vừa dỗ con vừa bù lu bù loa ra sau lưng mình.
“Không còn việc gì nữa, chúng tôi đi trước.” Hạnh Chi lên tiếng với nhân viên an ninh, gật đầu chào Đình Dũng, rồi kéo tay Hiểu Minh đi lên tầng sáu.
Lên đến nơi, Hiểu Minh hỏi: “Người đàn ông đó là ai?”
Hạnh Chi liếc nhìn anh, không định nói dối, liền nhỏ giọng: “Là người yêu cũ của tôi.”
“Hai người đã bên nhau bảy năm à?” Hiểu Minh hỏi tiếp, giọng ghen tuông.
“Ừ. Xin lỗi để anh thấy cảnh lộn xộn vừa rồi.” Hạnh Chi mím môi.
“Tôi hiểu rồi. Không phải lỗi của em. Chúng ta đi xem phim thôi. Trễ mười phút rồi.” Nói rồi anh tiến lên phía trước, điều chỉnh bước đi không quá nhanh để cô có thể theo kịp, trong lòng có chút khó chịu.
Suốt cả bộ phim, anh không nói năng gì. Người anh toả ra một cỗ băng lạnh lẽo. Cô thấy hơi sợ hãi, cũng không dám hỏi gì, chỉ an tĩnh tập trung vào xem phim. Anh nhìn chăm chăm vào màn hình, nhưng không tập trung được nhiều. Chỉ những đoạn nào đáng sợ, anh tìm bàn tay cô, nắm thật chặt. Cô nhìn xuống tay mình, nhưng không có ý định rút ra, để yên cho anh nắm.
Lúc ra về, anh vẫn im lặng chở cô về nhà. Không khí trong xe an tĩnh đến đau lòng. Cô rất muốn nói gì đó để phá vỡ sự im lặng này, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Mãi đến lúc dừng xe trước toà chung cư nhà cô, anh mới lên tiếng:
“Hạnh Chi, em là vì vẫn nhớ người cũ nên không mở lòng với tôi à?” Anh hỏi, cố gắng dùng giọng tự nhiên nhất có thể nhưng ánh mắt không thể dấu nổi sự mất mát.