Chương 27 - Em Đúng Là Yêu Nữ Mà - Em Là Mặt Trời Trong Anh

Sáng hôm sau, Hiểu Minh tỉnh dậy sau một đêm ngon giấc. Anh nhìn đồng hồ mới 6h, liền vệ sinh cá nhận rồi xuống tầng 4 của toà chung cư tập thể hình. Anh có thói quen tập luyện thể thao đều đặn nên cơ bắp rất săn chắc, sức khoẻ dẻo dai.

Tập xong, cơ thể toát mồ hôi, khoan khoái dễ chịu, anh lên nhà chuẩn bị tắm. Anh cầm điện thoại kiểm tra tin nhắn, thấy bên cửa hàng hoa đã gửi hoa đến nhà cô và chụp ảnh lại báo cáo. Anh liền nhắn tin cho cô gái, gửi kèm theo bức hình hoa cúc hoạ mi sáng nay.

[Hạnh Chi, chúc cô gái của tôi ngày mới tốt lành. Mong rằng em thích hoa này.]

Tắm xong mới thấy cô nhắn lại. [Cảm ơn. Ngày mới tốt lành. Lát nữa gặp lại.]

Chỉ một tin nhắn ngắn ngủi lại khiến anh cười ngây ngốc, rồi vừa huýt sao vừa chuẩn bị bữa ăn sáng cho chính mình. Tình yêu đúng là khiến con người ta yêu đời hơn hẳn.

Đúng tám giờ sáng, Hiểu Minh đứng trước căn hộ nhà Hạnh Chi, đem theo một suất ăn sáng healthy gồm Salad cá ngừ, bánh mì đen phết bơ và cà hồi xông khói kèm một cốc nước cà rốt ép. Nghe tiếng chuông, Hạnh Chi tưởng Thy Thy về lấy đồ, ra mở cửa ngạc nhiên hết sức:

“Là anh sao? Hình như hôm qua hẹn 9h mà.”

“Tôi mua đồ ăn sáng cho em nên đến sớm. Toàn là những thứ tốt cho tiêu hoá. Dạ dày của em sao rồi, còn biểu tình không?”

Hạnh Chi nhìn túi đồ ăn anh đang giơ lên, mím môi cảm động. Đêm qua cô dịch tài liệu muộn nên ngủ dậy trễ, vừa rồi định uống tạm cốc sữa rồi chuẩn bị thay đồ chờ anh đến đón. Cô phân vân, anh ta tốt bụng như này, có nên nhận không nhỉ?

“Bữa sáng này, sẽ trừ vào tiền lương dịch tài liệu của em sau này, không cần nghĩ ngợi.” Hiểu Minh thản nhiên nói, rồi lách người bước vào, tự lấy đôi dép đi trong nhà hôm qua ở trong tủ giầy xuống đi, tiến đến bàn ăn để bữa sáng xuống.

Cô nhăn mày, hơi dẩu môi. Anh ta cũng có tốt đẹp gì đâu, tiền của mình cả, mình cứ ăn thôi. Nên đáp trả:

“Được. Vậy lần sau mua cái gì rẻ rẻ thôi, chứ ăn sáng mắc tiền quá, tôi cũng xót lắm. Người lao động chân chính mà.”

“Vậy là em đang bật đèn xanh cho tôi lần sau lại mua đồ đến đây hay sao?” Anh phì cười.

Cô há miệng rồi lại cắn môi, biết mình nói hớ. IQ của tên này đúng là cao, cô chỉ nói chuyện thôi cũng không đọ lại được.

“Tôi không quan tâm đến anh có mua hay không, tôi chỉ quan tâm đến tiền của tôi không chi tiêu hoang phí mà thôi.” Cô lý sự.

“Nếu em thích tiền đến vậy thì nhận lời yêu tôi đi. Tôi không giàu lắm nhưng dám chắc tiền của tôi đủ để cho em tiêu sài thoải mái.” Hiểu Minh vừa tự nhiên dỡ đồ ăn ra đặt trên bàn ăn, vừa liếc nhìn cô nói.

“Thôi khỏi. Tôi không quen tiêu tiền người khác kiếm. Hơn nữa mấy anh lắm tiền đều nhiều tật cả, không phải là chân ái của cuộc đời tôi.” Cô lắc lắc đầu đáp.

Anh mỉm cười. “Vậy em ăn đi, ăn nhiều mà lấy sức đi tìm chân ái.” Trong lòng thì nghĩ thầm, tình yêu đích thực ở ngay trước mặt em đấy, sáng suốt mà lựa chọn.

Ăn xong, anh đợi cô thay đồ, rồi đưa cô đến công ty anh. Hai người đi thang máy lên tầng 35. Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần nên công ty vắng tanh. Anh ấn một dãy số mật mã để mở cửa văn phòng rồi đưa cô vào phòng làm việc của mình.

“Em ngồi đi, để tôi đi lấy nước cho em. Dùng nước mát nhé?”

“Vâng, gì cũng được.” Cô gật đầu nhẹ, ngó xung quanh phòng làm việc của anh.

Không phải lần đầu đến văn phòng anh, nhưng bữa nay cô thấy khá lạ lẫm. Phần vì chỉ có hai người, phần vì thái độ dịu dàng của người đàn ông bên cạnh từ hôm qua đến giờ. Cô cảm giác, khoảng cách giữa hai người đã được rút ngắn rất nhiều rồi.

Anh lấy nước cho cô rồi trao đổi sơ qua về công việc. Khối lượng công việc cũng không quá nhiều. Cô sẽ dịch toàn bộ nội dung và tài liệu đối tác Anh gửi qua email cho anh và H&M Archi. Múi giờ của Vương quốc Anh sẽ sớm hơn giờ của Việt Nam khoảng bảy tiếng. Về cơ bản, họ làm việc từ 9 giờ sáng đến 18 giờ chiều, sẽ tương đương với giờ chiều tối ở Việt Nam, nên cô có thể tranh thủ buổi tối dịch tài liệu, để sáng hôm sau nhân viên của H&M Archi có thông tin làm việc. Sẽ vất vả một chút, nhưng trước đây cô vẫn làm thêm thế nên quen rồi. Chế độ đãi ngộ của H&M Archi lại còn tốt gấp ba công việc cũ, không làm thật phí hoài.

Anh đã nói về định hướng chung về công việc với cô, còn chi tiết, Trợ lý Hải Minh lát nữa sẽ đến trao đổi với cô.

Đang ngồi chờ trợ lý của anh, thì trên màn hình điện thoại của anh hiển thị có cuộc gọi đến. Nghe tiếng rung, cô liếc về phía chiếc điện thoại đang đặt trên bàn, vô tình nhìn thấy cái tên Phương Di. Anh cầm điện thoại, chần chừ mấy giây rồi vẫn là áp máy lên tai nghe:

“Anh nghe. Có chuyện gì?”

“Không có chuyện gì thì không được gọi cho anh sao? Hiểu Minh, anh đang ở đâu? Em qua gặp anh nhé.”

“Anh bận rồi.”

“Nay là chủ nhật anh bận cái gì vậy?”

“Anh phải làm việc.”

“Ngày nghỉ thì ưu tiên nghỉ ngơi, giải toả stress, không thể lúc nào cũng làm việc được. Cuối tuần này là sinh nhật anh Phương Duy nhà em. Em muốn nhờ anh đưa em đi trung tâm thương mại mua quà cho anh ấy. Anh Okie không?”

“Hôm nay không được. Em nhờ Dương Tuấn hay Tuấn Khanh đi.”

“Em không thích đi cùng hai anh ý. Vậy tối mai thì sao? Đằng nào anh cũng phải đi chọn quà cho anh trai em mà?”

“Mai anh cũng bận rồi. Phương Di, tìm người khác đi.”

“Anh Hiểu Minh, lần này em về nước là để gặp anh, sao anh cứ tránh em hoài vậy? Anh không nhớ trước khi đi Mỹ em đã nói gì với anh sao?”

Hiểu Minh nhìn cô, cô vẫn thản nhiên lật tài liệu ra xem, nhưng anh lại thấy khó xử, liền muốn kết thúc cuộc điện thoại với Phương Di. “Hôm sinh nhật anh trai em anh sẽ gặp em nói chuyện. Giờ anh phải cúp máy đây. Chủ nhật vui vẻ.”

Nói rồi anh lạnh lùng ngắt điện thoại, để chế độ không làm phiền, quay sang nói với cô:

“Là em gái của bạn thân tôi. Con bé mới đi du học về. Lần trước đi ăn em có gặp rồi.”

Cô nhìn anh, nhớ lại chuyện hôm đi ăn tối cùng anh ta, cô gái này đã khoát vai anh ta rất thân mật. Sao có cảm giác như anh đang thanh minh? Quan hệ của hai người cũng chẳng đến mức cô có thể quản được anh ta. Anh ta thích ai hay ai thích anh ta thì liên quan gì đến cô chứ?

“Cô bé rất xinh. Tôi là phụ nữ nhìn cũng còn thích nữa là.” Cô buột miệng.

“Nhưng tôi không thích, xin thề là tôi không thích con bé.”

“Vậy à? Sao phải thề với tôi? Anh thích ai là việc của anh mà.”

“Hiện tại, tôi chỉ thích em.” Hiểu Minh nói nhỏ.

Hạnh Chi đang cầm tài liệu, tay bỗng run run. Tim nổi lên từng trận ấm áp. Cô nhìn bàn tay mình rồi nói:

“Xung quanh anh nhiều bóng hồng như vậy, tôi sợ là mình không cạnh tranh được.”

“Hạnh Chi, hôm qua em đã nói là cần thêm thời gian suy nghĩ. Nay em định nuốt lời sao?” Hiểu Minh bật lại.

“Suy nghĩ, chứ có chắc là sẽ đồng ý đâu nhờ?” Cô tỉnh bơ, mặt hơi đỏ lên.

“Em…” Xem ra không dùng biện pháp mạnh với cô nàng không được. Anh nghiêng người, dùng một chân tỳ lên sofa, một chân chạm sàn nâng cơ thể mình dậy, ngả hẳn người về phía cô. Cô theo quán tính nghiêng người né tránh, cơ thể đổ hẳn xuống ghế sofa, gương mặt vừa kích thích vừa sợ hãi:

“Anh… Định làm gì?”

Anh đang trong tư thế mờ ám, cả cơ thể như đè lên trên cơ thể cô, dùng hai tay mình chống xuống để không chạm vào người cô nhưng khoá chặt cơ thể cô lại, không cho cô nhúc nhích. Mặt đối mặt, chỉ cách 20 cm nữa là hai khuân mặt chạm vào nhau.

“Em muốn tôi làm gì?” Anh nở nụ cười quyến rũ.

Tên đàn ông chết tiệt này. Tim cô đập nhanh hơn, cơ thể bắt đầu nóng lên, đầu óc mơ màng mất kiểm soát. Có chút tức giận, cô nhấc đầu gối lên, định huých vào đùi anh, thì bị anh dùng chân mình kẹp chặt. Cô cắn môi, suýt nổi cạu. Hay rồi, phản kháng không được, lại còn tạo điều kiện cho cả thân dưới của anh ta đè lên người cô. Hình như, còn cảm nhận được, vật đàn ông nóng bỏng của anh ta đang chạm vào đùi cô một cách hết sức mờ ám.

“Hiểu Minh, buông tôi ra ngay. Anh đang tuyển dụng tôi đấy, chứ không phải…”

Chưa kịp nói hết câu, cô đã thấy mặt mình tối sầm, theo phản xạ liền nhắm mắt lại. Rồi cảm giác chấn động khi đôi môi mình bị ai đó chạm vào, mềm mềm, ươn ướt. Cô đờ đẫn trong mấy giây, không thể phản kháng. Người đàn ông phía trên mỉm cười khi thấy thái độ của cô, liền luồn tay vào tóc giữ lấy đầu cô, định tiếp tục làm càn trên cánh môi hồng mọng đỏ của cô, thì bị một tiếng hét thất thanh làm cho chấn động.

“Á á á aaaaaa…” Trợ lý Hải Minh đứng trước cửa phòng, phản xả tự nhiên liền la lên, sau đó nhìn thấy gương mặt đen xì của Sếp anh đang ngẩng đầu lên, liền sợ hãi xin lỗi rối rít. “Em không nhìn thấy gì đâu, em chưa nhìn thấy gì đâu, hai người cứ tự nhiên, cứ tự nhiên nhé.” Vừa nói, cậu ta vừa xua tay, gương mặt hốt hoảng như sợ Sếp sẽ ăn thịt mình mất.

“Đi ra.” Hiểu Minh hét lên ra lệnh.

“Được được, em về phòng, về phòng ngay đây. Tại cửa không đóng, chứ em không cố ý xem lén đâu Sếp.” Cậu ra rối rít, hai chân luống cuống vội di chuyển đi chỗ khác, không quên đóng cánh cửa phòng lại.

Hạnh Chi nhắm liền mắt lại, cắn môi tức giận. Anh ta vừa làm gì thế này? Lại còn để người khác trông thấy. Cô muốn độn thổ xuống đất quá. Chuyện này mà đồn ra ngoài, cô còn mặt mũi nào gặp nhân viên của anh ta nữa chứ?

Hiểu Minh từ từ ngồi dậy, rồi kéo tay cô ngồi dậy theo mình, áp người cô vào lưng ghế sofa, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi em. Là tôi gọi cậu ta đến để trao đổi công việc với em. Tôi sơ suất không đóng cửa.” Lúc đưa cô vào phòng vì sợ cô ngại, công ty lại không có ai, nên anh đã để cửa mở toang. Thật tình việc hôn cô là phát sinh, do anh không kiềm chế được nên không nghĩ đến cánh cửa.

Cơn tức vẫn ứ nghẹn nơi lồng ngực cô. Trống ngực cô vậy mà vẫn đập liên hồi vì bị kích thích. Vừa xấu hổ vừa thẹn. Cô nghiêng đầu, nhìn ra phía cửa, thấy cửa đã đóng kín, liền lao đến người đàn ông trước mặt, hai tay ôm lấy cổ anh ta, cúi đầu xuống vai anh ta. Hiểu Minh giật mình tưởng cô chủ động ôm mình, mừng rỡ thì thầm gọi tên cô “Hạnh Chi.” Bất ngờ, một cảm giác đau nhói ở vai tấn công hệ thần kinh của anh, đau như bị ai đó cắt một mảng thịt. Anh cắn răng chịu đựng, chờ cô xả giận xong buông ra.

“Hiểu Minh, đừng có trêu chọc tôi. Tôi không phải loại con gái dễ bắt nạt đâu.” Cô buông anh ta ra, ngồi lùi lại giữ khoảng cách, lừ mắt nói.

Anh đau đến há miệng. Không thể tưởng tượng được một cô gái nhìn vẻ ngoài nhu mì thế lại có thể dữ tợn thế. Anh hít một hơi dài, cởi hai cúc áo sơ mi kẻ, trượt cổ áo ra khỏi vai mình, quay đầu sang bả vai trái nhìn, thấy một vết răng in hình mặt đồng hồ hằn rõ trên vai anh, đỏ ửng.

Hạnh Chi nhìn thấy vết cắn, cũng giật mình hoảng sợ. Vừa rồi cô manh động quá, sao có thể tấn công anh ta dữ dội thế. Thật xấu hổ mà. Mặt cô đỏ lên, nhưng bản tính ngang bướng vẫn không nhận sai, nghiêm mặt lại nhìn anh thách thức. Cứ tưởng, anh ta sẽ tức giận mà mắng cô, nhưng không, anh ta chỉ hơi xuýt xoa, mỉm cười nói:

“Hạnh Chi, em đúng là yêu nữ mà.” Rồi lẳng lặng cài cúc áo, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, sau đó nói tiếp:

“Chuẩn bị đi, tôi sang gọi vào Hải Minh trao đổi công việc dịch thuật với em. Cậu ta biết tôi theo đuổi em, không cần phải xấu hổ trước cậu ta.”

Hạnh Chi bối rối, môi mím lại, ngồi thẳng lưng, lúng túng chỉnh lại quần áo. Trong lòng vẫn thấy hối lỗi về hành động dại dột của mình, thầm nhủ: “Hạnh Chi, mày ấu trĩ thật đấy, huhu. Giờ thì hay rồi, cùng lúc xấu hổ với cả hai người đàn ông, còn ngồi trao đổi công việc làm sao?”