Chương 13 - Em Là Mặt Trời Trong Anh
“Tôi ư? Đã từng. Giờ thì không muốn yêu nữa.” Cô trả lời, rồi đứng dậy. “Anh để xe ở đâu, chúng ta đi xuống Hội An. Bữa này anh tính tiền rồi, bữa sau nhất định phải để tôi trả đấy nhé.” Vừa nói vừa lách người đi ra khỏi nhà hàng trước.
Anh ngước nhìn, thấy gương mặt cô như được phủ một lớp sương mù giăng kín, phảng phất nét buồn nhưng giấu kín không cho ai chạm vào. Trong lòng anh có một khao khát muốn khám phá xem cô ấy đã gặp những chuyện gì, sao giờ nhắc đến tình yêu lại buồn vậy?
Biết là không thể hỏi được, nên anh kiên nhẫn từ từ khám phá.
Xuống Hội An, họ gửi xe ở bãi đỗ rồi đi bộ một vòng khám phá phố cổ trong một buổi chiều nghiêng nghiêng nắng. Vì đã từng đến đây nhiều lần, nên anh tình nguyện làm hướng dẫn viên dẫn đường cho cô.
Họ dạo bước trên những con phố nhỏ xinh và yên bình, hai bên đầy cửa hàng cửa hiệu, thỉnh thoảng lại bắt gặp những dàn hoa giấy rất đặc trưng leo trên những ngôi nhà hai tầng tường vàng, mái ngói rêu phong đẹp như tranh vẽ.
Ra đến Chùa Cầu tham quan xong, anh mua vé cho hai người vào các điểm: Miếu Quan Công, Hội quán Phúc Kiến, Bảo tàng văn hóa Sa Huỳnh, Nhà cổ Phùng Hưng, Lăng mộ thương nhân Nhật Bản Gu Sokukun… Đến mỗi địa điểm, anh đều giảng cho cô nghe về ý nghĩa và lịch sử nơi đây, khiến cô ồ lên thích thú, ánh mắt nhìn anh có chút ngưỡng mộ.
Khi mặt trời ngả bóng, anh đưa cô đến một quán cafe rooftop hai tầng có tên Faifo Cafe Hội An nổi tiếng để check-in. Họ lên tầng 2, anh gọi cafe đen còn cô gọi nước ép ổi. Trong lúc chờ đồ uống, hai người nói chuyện.
“Không ngờ Hội An lại đẹp như vậy. Tôi rất thích những vẻ đẹp xưa cũ thế này. Đúng là đẹp một cách mộc mạc và bình dị, trường tồn cùng năm tháng.” Cô lên tiếng trước.
Anh nhìn gương mặt với ánh mắt đang nhìn xa xăm của cô. Cô gái này thật thú vị. Một cô gái hiện đại, sẵn sàng lên bar nghe nhạc sập sình nhưng lại yêu thích những nét truyền thống xưa cũ.
“Ừ, rất đẹp. Kiến trúc ở nơi đây rất đặc biệt, tôi cũng rất thích.” Hiểu Minh lên tiếng, chia sẻ những kiến thức mình biết. “Về kiến trúc, phố cổ Hội An chủ yếu là những dãy nhà ống hai tầng, với không gian chia làm ba phần mục đích để buôn bán, sinh hoạt và thờ cúng. Chất liệu làm nhà cũng rất đặc biệt, có thể chịu đựng được sự khắc nghiệt của thời tiết vì sông Thu Bồn rất hay có lũ. Từ thế kỷ 17 -18 đến nay mà khu phố cổ nổi tiếng này vẫn giữ được gần như nguyên vẹn với hơn 1.000 di tích kiến trúc từ phố xá, nhà cửa, hội quán, đình, chùa, miếu, nhà thờ tộc, giếng cổ…”
“Thật là tự hào về ông cha ta quá.” Cô quay sang nhìn anh mỉm cười.
“Ừ. Người xưa rất giỏi cần phải học tập. Mỗi lần đến đây thấy cuộc sống thật bình yên, tĩnh lặng.”
Một lúc sau, anh xuống nhà lấy lên cho cô chiếc bánh mì Phượng nhân thập cẩm mà anh gọi Grab từ bao giờ. Cô ngạc nhiên:
“Sao anh mua được?”
“Đến đây nhiều lần nên có kinh nghiệm. Chỉ cần gọi Grab là có đồ ăn ngon.”
“Anh thú vị thật đấy.” Cô cầm chiếc bánh mỳ thơm phức mở ra.
“Khen có chút thừa. Tôi còn nhiều trò thú vị hơn cơ.” Anh nhướn mày hài hước.
Cô cười, giơ chiếc bánh mì lên check-in rồi mở ra ăn ngon lành. “Tôi thích những món ăn dân dã như thế này. Còn ngon hơn cả cao lương mĩ vị.”
“Trùng hợp, ở Hà Nội tôi biết rất nhiều quán vỉa hè ngon lành. Khi nào về tôi dẫn em đi ăn.”
Hạnh Chi ngạc nhiên, khẽ nhăn mày hỏi lại: “Sao anh biết tôi ở Hà Nội?”
Hiểu Minh bối rối, giơ chiếc bánh mì lên cắn miếng rõ to. Đợi mấy giây vừa ăn vừa nghĩ, rồi nói:
“Nghe giọng đoán thôi. Tôi cũng ở Hà Nội vào này.”
“Vậy hả?” Cô cười ngây thơ. “Anh đoán đúng rồi đó. Tôi vào đây du lịch mấy ngày.”
“Khi nào em về Hà Nội?”
“Sáng mai. Tôi bay chuyến 11h trưa.”
“Vậy à? Về Hà Nội liên lạc nhé.” Anh thành ý.
“Không cần, có duyên thì sẽ gặp lại thôi.” Cô nghiêng đầu né tránh.
“Tôi quan niệm, duyên là do mình tạo ra. Tạo hoá chỉ giúp đỡ một phần thôi.” Anh nhìn chăm chăm cô gái, ánh mắt nhiều tình ý.
Cô mỉm cười phớt lờ đi, ăn hết chiếc bánh mì rồi ngồi chống tay lên bàn ngắm phố Hội. Hiểu Minh đi đâu đó một lúc, cô ngó nghiêng không thấy cũng không đi tìm. Chắc xong việc anh ta tự khắc quay lại thôi. Một lúc sau, anh ấy tiến đến ngồi đối diện, đưa cho cô một bức vẽ:
“Thy Thy, tặng cho em này.” Anh đẩy về phía cô bức phác hoạ mà anh vừa dùng bút chì và giấy vẽ mang theo phác thảo nhanh.
Hạnh Chi đưa tay cầm lên, nhìn bức vẽ mà có cảm giác xúc động. Trong tranh là hình ảnh một cô gái khuôn mặt nghiêng nghiêng giống hệt cô, ngồi bên bàn cafe sát lan can, ánh mắt hướng ra ngoài. Nền bức tranh là những dãy nhà cổ hai tầng rất đặc trưng của Hội An. Thì ra, vừa rồi mất tích là do anh ấy đứng góc nào đó vẽ cô. Chỉ mười phút mà bức tranh rất có hồn.
“Cám ơn, bức vẽ rất đẹp. Xem ra anh rất có tài đấy.” Cô khen thật lòng.
“Đương nhiên. Công việc chính của tôi là kiến trúc sư mà. Tôi vẽ là để kiếm cơm đấy.”
Vừa ngắm nghía bức vẽ, cô vừa nhận xét: “Góc nhìn của anh về phố Hội đẹp quá. Cùng ngồi đây nhưng tôi không cảm nhận được như anh. Thẩm mĩ của anh rất tốt. Sau này có tiền mua nhà, tôi sẽ nhờ anh thiết kế nội thất.”
“Được, riêng em thì tôi không lấy công.” Anh nhìn cô nghiêm túc.
“Với cô gái nào anh cũng dễ tính vậy sao? Thiết kế cho khách hàng mà anh không lấy tiền, thì anh kiếm cơm bằng gì? Bằng nhan sắc này à?” Cô liếc nhìn anh trêu chọc, khoé miệng khẽ cong lên mỉm cười.
Nụ cười của người đẹp khiến gương mặt anh giãn ra, trái tim theo đó mà trở nên ấm áp. “Tôi chỉ dễ tính với em thôi, cô gái ạ.” Rồi anh nheo mắt, vờ tỏ vẻ ngạc nhiên: “Em như thế có tính là đang khen tôi đẹp trai không?”
“Đừng nói với tôi là lần đầu tiên anh được khen nhé?” Cô đùa lại.
“Không phải lần đầu tiên. Mà là lần lâu nhất. Những cô gái khác, vừa gặp tôi ba giây đã khen rồi. Họ không cưỡng lại được sức hấp dẫn của tôi.” Anh thản nhiên nhướng mày.
Cô phì cười. “Những người đẹp trai thường kiêu ngạo vậy sao?”
“Không. Nói vậy thì oan cho những anh chàng đẹp trai quá. Chỉ có tôi mới thế thôi.” Hiểu Minh nhún vai.
Cô cười, nụ cười thả lỏng, không né tránh. Tên này đúng là mặt dày mà, nhưng hài hước và đáng yêu. Đi cùng anh ta thật không tệ.
Ngồi đến qua sáu giờ, Hiểu Minh dẫn cô đi ăn cơm gà. Anh nói đây là quán gà bình dân ngon nhất phố Hội. Thật ra, anh rất muốn dẫn cô vào một nhà hàng sang trọng với không gian cổ điển đầy hoài niệm, trên bàn đặt hoa hồng và nến thơm. Hai người vừa ăn vừa cảm nhận không khí lãng mạn ngập tràn. Nhưng anh biết, còn quá sớm để thể hiện điều gì đó với cô. Với tính cách này, đến những nơi bình dân sẽ làm cô ấy vui vẻ hơn, mà cô ấy lại đang đòi trả tiền bữa tối. Chiều theo ý cô, cho cô thấy thoải mái.
Ăn xong, cô xoa xoa bụng ra khỏi quán, vui đến nỗi quên trời đất. Ngày hôm nay đúng là ngày may mắn của cô. Cô đã được tận hưởng một ngày trải nghiệm theo đúng cách mà cô muốn. Cô vui vẻ huých nhẹ vào tay Hiểu Minh nói:
“Hiểu Minh, cảm ơn anh. Thật tốt là hôm nay tình cờ gặp được anh. Có anh đi cùng mọi chuyện thật tốt.”
Hiểu Minh mỉm cười, đáp lại. “Đi cùng em tôi cũng thấy rất vui. Thy Thy, sau này giữ liên lạc thường xuyên nhé.”
Hạnh Chi hơi ngẩn người, không biết nói gì tiếp theo, liền cúi xuống nhìn mũi giày của mình. Hiểu Minh rủ cô đi bộ ra phía sông Hoài, rồi mua vé đi thuyền trên sông Hoài thơ mộng chảy dọc theo phố cổ, để cảm nhận sự bình yên của phố Hội, đặc biệt khi hai bên sông giăng kín đèn lồng. Cô nhìn đồng hồ rồi nói:
“Tôi chỉ còn một tiếng nữa. 8h bác tài đón tôi về thành phố rồi, kịp không?”
“Kịp, đi tour chỉ mất 30 phút thôi.”
Lên thuyền được ít phút, đang phấn khích với vẻ đẹp Hội An về đêm, cô nhận được điện thoại từ bác tài sáng nay hẹn đón, nói xin lỗi vì xe hỏng, phiền cô gọi taxi về. Nghe điện thoại xong, mặt cô tiu nghỉu:
“Làm sao đây, bác tài không đến đón tôi được rồi?”
“Ồ, số em may thật. Chẳng phải còn có tài xế là tôi đây. Tôi đi xe một mình xuống Hội An. Để tôi đưa em về.” Anh nói tỉnh bơ như không biết gì.
Cô hơi nhăn nhăn trán suy nghĩ. Sợ cô không đồng ý, anh nói tiếp: “Từ đây về thành phố mất hơn 30km lận. Tôi lái xe một mình buồn ngủ lắm. Có em đi cùng nói chuyện sẽ tốt hơn.”
Cô băn khoăn nhưng vẫn cắn môi nói: “Được, vậy cho tôi đi cùng, tôi trả tiền Grab cho anh.”
“Trả cũng được. Nhưng tôi không lấy tiền mặt. Về Hà Nội mời tôi một bữa nhé.”
“Nếu có dịp, về Hà Nội tôi nhất định sẽ mời anh.” Cô nói chắc chắn.
“Hứa nha.” Anh cười vui vẻ. Vậy là có thêm một cơ hội hẹn gặp cô ấy.
Nhân tiện ở lại, đến tám giờ tối, anh rủ cô đi xem show diễn thực cảnh Ký ức Hội An, để cảm nhận chuyến du lịch Hội An một cách trọn vẹn nhất. Sau chín giờ tối, hai người đi bộ ra bãi đỗ xe rồi lên xe rời về phố, chạy về thành phố Đà Nẵng. Trên xe, cô thầm cảm ơn người bạn đồng hành này, nhờ anh ta mà một ngày của cô trở nên trọn vẹn được, đã đi được hầu hết những điểm cần đến và nên đến.
Lúc về đến cửa khách sạn, trước khi cô xuống xe, anh khẽ nắm tay cô nói: “Sáng mai có thể mời cafe em trước khi về Hà Nội được không?”
Chỉ một cái nắm tay nhẹ mà khiến trái tim cô run lên. Cô hơi ngây người, nhìn xuống vị trí tay mình, nhẹ nhẹ rút ra và nói:
“Chưa biết được, mai tôi còn có việc riêng. Cảm ơn anh về chuyến đi hôm nay nhé. Tôi rất vui.”
“Vậy về Hà Nội, tôi gọi cho em nhé.” Anh nói giọng tiếc nuối khi sắp phải chia xa.
“Ừ, nếu có cơ hội. Giờ tôi về phòng tắm giặt nghỉ ngơi đã, đi cả ngày người dơ quá. Anh cũng về nghỉ ngơi nhé.” Cô vừa nói, vừa giơ giơ hai cánh tay lên mũi làm động tác hít hít rất dễ thương, rồi bối rối mở cửa xuống xe, vẫy vẫy tay chào anh.
Trong lòng anh thầm nói: “Thy Thy, về Hà Nội gặp lại.”
Lúc lên phòng, cô thấy trái tim mình vẫn còn đập mạnh. Mở cửa vào phòng, cô tựa người vào lưng cửa nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của anh ta với cái nắm tay thật chặt. Chừng này tuổi rồi, sao bị con trai nắm tay mà cũng đỏ mặt thế này? Mình ngốc quá. Rồi cô lắc lắc đầu, chuẩn bị đồ đi tắm.
Tắm xong, Hạnh Chi gọi điện cho mẹ, kể về chuyến đi ngày hôm nay. Mẹ cô rất vui, nói ảnh con gửi cho mẹ đẹp lắm, con gái mẹ rất xinh, ai chụp mà có hồn vậy? Cô bối rối cười trừ, nói con nhờ người qua đường chụp đấy mẹ ơi. Rồi cô gọi Thy Thy, báo đã về khách sạn an toàn, chuyến đi thành công tốt đẹp. Thy Thy nói, cậu đúng là hợp với phong cách một mình đấy, du lịch một mình mà còn vui vẻ được như vậy? Tớ và anh Quân đang đi cùng nhóm bạn anh ấy, sáng mai sẽ gặp nhau ở khách sạn nhé. Cô cười nghĩ thầm, cô đâu có một mình, đi cùng một người đàn ông rất thú vị mà.
Cô mở balô và túi đồ để lấy quà lưu niệm cô mua ở Hội An ra. Trong đó, có hai chiếc khăn lụa tặng mẹ và chiếc túi xách thêu tay tặng Thy Thy rất xinh xắn. Chắc mẹ sẽ thích lắm. Bỏ đồ ra, cô chợt nhìn thấy chiếc sạc pin dự phòng của Hiểu Minh cô mượn lúc ở trên ô tô quên chưa trả. Nghĩ ngợi vài phút, cô liền nhắn tin hỏi:
“Hiểu Minh, anh đang ở đâu? Tôi qua trả sạc dự phòng.”
Một lúc lâu sau mới thấy anh nhắn lại: “Tôi đang ở ngoài biển hóng gió. Bãi tắm đối diện khách sạn. Em ra đây.”
Hạnh Chi đọc tin nhắn, lừng chừng một chút. Cô nhìn đồng hồ, đã mười giờ ba mươi rồi, ở thành phố du lịch cũng chưa tính là quá muộn. Mấy hôm nay ở ngay đối diện biển nhưng cô chưa được ngắm nhìn biển buổi đêm trông như thế nào.
Nghĩ một lát, không biết là bởi sức hấp dẫn từ người hay biển, cô quyết định đi tìm anh ta. Đang mặc chiếc váy hai dây hoa nhí vintage màu be xinh xắn, cô liền khoác thêm chiếc áo cardigan mỏng màu hồng pastel bên ngoài, nhanh chóng đi bộ ra bờ biển.
Ra đến nơi, cô thấy phía xa xa là một người đàn ông đang ngồi trên bãi cát có trải tấm bìa carton, mặt hướng về phía biển nghe tiếng sóng vỗ rì rào. Bên cạnh là một túi đồ uống với những vỏ chai bia vất lăn lóc. Không hiểu do ảo giác hay sao, cô thấy hình ảnh này thật cô đơn, khác hẳn với người đàn ông miệng lưỡi vui vẻ chiều nay đi cùng cô. Trong lòng cô chợt có cảm giác trùng xuống. Bóng lưng anh ấy, sao mà cô đơn đến thế?