Chương 12 - Du Lịch Cùng Nhau - Em Là Mặt Trời Trong Anh

Tối qua cũng gặp nhưng trời tối cô không để ý kỹ. Nay nhìn lại mới thấy anh ta đúng là mỹ nam. Cao đến mét tám, thân hình cân đối và rắn rỏi trong trang phục quần bò xanh, áo phông trắng không cổ đơn giản. Dẫu đang đeo kính đen và đội mũ lươi trai lệch sang một bên, vẫn không che dấu được vẻ nam tính của anh với vầng trán cao, sống mũi cao thẳng tắp, gương mặt góc cạnh đàn ông, đôi mắt sâu hun hút. Chỉ cần dựa vào nhan sắc này, anh ta cũng có thể kiếm cơm được rồi.

Vừa rồi còn thấy choáng váng do rối loạn tiền đình, giờ tim cô còn đập nhanh hơn, chẳng biết là tại sao nữa. Cô với tay ra sau lưng, kéo khoá chiếc balo nhỏ đang đeo lấy chai nước suối.

“Cảm ơn, tôi có nước của mình rồi.” Hạnh Chi lạnh nhạt nói.

“Cô gái, khi người khác có thành ý giúp đỡ, cô cứ lạnh lùng từ chối lòng tốt của họ cũng không hay lắm đâu.” Anh nói giọng không vui.

“Tôi quan niệm, cái gì tự mình làm được thì sẽ không phiền đến người khác.” Cô thờ ơ đưa chai nước lên miệng uống.

Hiểu Minh nhìn cô gái, lông mày hơi rướn nhẹ lên biểu hiện ngạc nhiên. Xưa nay, anh đem khuôn mặt này đi tán gái, chưa lần nào thảm hại thế. Thậm chí, đều là đối phương tiếp cận anh trước, anh chỉ việc lựa chọn và gật đầu. Trái lại, lần này anh chủ động là thế lại trúng phải tảng băng lạnh lùng. Nhưng không sao, anh sẽ không bỏ cuộc. Đàn ông mà, càng gặp khó, bản năng chinh phục càng cao.

“Trùng hợp, trước đây tôi cũng có quan điểm này. Nhưng sau này tôi mới hiểu đạo lý, người với người sinh ra trên đời này, chẳng phải để giúp đỡ nhau sao? Nhận cũng là một cách cho đi, bởi vì em đang giúp người ta tích đức đấy.”

Cô nhíu mày, nhìn ngang sang khuôn mặt người bên cạnh. Lý luận kiểu gì vậy? Nhận sự giúp đỡ của người khác là đang tạo phúc cho họ à? Cô không muốn để ý đến anh chàng này nữa, liền đeo ba lô, cầm chai nước chuẩn bị đứng lên đi tiếp.

Vừa đứng dậy, cô lại thấy hoa mắt, người hơi lảo đảo muốn ngã. Anh bật dậy đỡ lấy bờ vai cô, lo lắng hỏi:

“Cô vẫn thấy chóng mặt à? Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.”

Được anh đỡ ngồi xuống, cô liền hít một hơi dài, nhắm mắt lấy lại cảm giác thăng bằng. Vừa rồi chơi trò Thế giới ngược, cơ thể của cô bị nhào lộn mấy vòng, rồi dốc ngược từ trên xuống như trồng cây chuối, ruột gan được dịp chao đảo nên giờ tiền đình có chút lộn xộn, đầu óc hơi choáng váng.

Đợi cô ngồi xuống, anh nói tiếp: “Cô gái, đưa tay cho tôi, tôi sẽ giúp cô bình ổn lại.”

Cô nhướng mày nhìn anh, chưa kịp đưa tay ra, đã bị anh cầm lấy nâng lên. Theo bản năng, cô định kéo tay về, thì thấy anh nắm chặt cổ tay cô nói: “Để im nào. Tôi cần phải tìm huyệt ngoại quan của cô. Nó ở đây, chỗ này, trên mặt ngoài của cẳng tay, cách cổ tay một đoạn ba đốt ngón tay, đối diện huyệt nội quan. Chỉ cần kích hoạt huyệt ngoại quan này một chút, cô sẽ cảm thấy bớt chóng mặt do rối loạn tiền đình.”

“Anh biết bấm huyệt sao?” Cô ngạc nhiên, để yên tay mình trong tay anh.

“Biết chút chút. Thầy dạy phong thuỷ cho tôi ở trường kiến trúc rất giỏi về y học cổ truyền. Thầy có chỉ cho tôi vài chiêu.” Anh chăm chút bấm nhẹ trên cánh tay cô.

Cô nhìn người đàn ông trước mắt, thấy anh rất tập trung, như thể đang làm việc gì quan trọng. Cảm nhận được sự chân thành từ anh, cô ngồi im, không phản kháng gì.

Ít phút sau, cô nói: “Chắc là được rồi, tôi cảm thấy khá hơn rồi. Cảm ơn anh nhé. Tôi phải đi tiếp đây.”

“Cô sẽ đi những điểm nào?”

“Tôi lang thang ở đây chút, ăn trưa rồi xuống Hội An.” Cô thành thật trả lời.

“Trùng hợp, tôi cũng định thế. Thy Thy, mình đi chung đi? Có người đồng hành sẽ vui hơn đi một mình đấy.” Anh gợi ý.

“Sao anh gọi tôi là Thy Thy?” Cô ngạc nhiên hỏi lại.

“Không phải đó là tên của cô sao? Tôi nghe lễ tân khách sạn gọi vậy.”

Cô nhớ lại buổi tối hôm đó đi cùng taxi với anh về khách sạn, chắc anh nghe thấy cuộc đối thoại của cô với lễ tân. Vốn không định dây dưa với anh, nên cô cũng không có ý định giải thích. Cô đứng dậy, bước tiếp theo hướng mình đã định sẵn.

“Thy Thy, tôi thành ý mà.” Hiểu Minh nói với theo, tâm trạng phập phồng không biết làm sao để cô đồng ý cho mình đi cùng bây giờ.

Đi được năm bước, Hạnh Chi quay đầu lại. Thấy khuôn mặt anh đang nghệt ra dưới ánh mặt trời, nét mặt toả sáng và đẹp trai như tượng. Không cưỡng lại được lòng mình, cô nói:

“Vậy sao không đứng lên đi? Tôi định sang khu Safari ngắm thú. Anh đi khu đó chưa?”

Hiểu Minh mỉm cười, gương mặt sáng bừng, đứng bật dậy tiến tới bên cạnh cô, giọng nói tỏ rõ sự vui mừng: “Chưa, tôi chưa đến khu đó. Tôi có mang theo máy ảnh. Em thích con vật gì, tôi sẽ chụp lại cho em xem.”

Cô mỉm cười không nói thêm, chân vẫn sải bước về phía Vườn thú Safari. Người bên cạnh háo hức đi theo, tâm trạng lâng lâng khó tả.

Buổi sáng còn lại, họ dành thời gian tham quan River Safari Nam Hội An. Đây là một công viên chăm sóc và bảo tồn động vật bán hoang dã trên sông đầu tiên và lớn nhất Việt Nam, nằm trong quần thể VinWonders Nam Hội An. Lần đầu tiên cô đến một nơi đẹp và thú vị thế này, nên nhìn gì cũng háo hức.

Vào trong khu Safari, hai người lên thuyền xuôi theo dòng nước mô phỏng sông Amazon, khám phá cuộc sống của các loại động vật hoang dã, quý hiếm đến từ khắp nơi trên thế giới như: hổ, sư tử, gấu ngựa, ngựa vằn, linh dương, khỉ… Trên dòng sông nơi họ đang đi, còn có những đàn hồng hạc, vịt trời và thiên nga trắng muốt cùng các loài chim rợp bóng hàng cây hai bên.

Có người đồng hành, nhưng cô vẫn không kìm được mà ồ lên phấn khích khi tận mắt nhìn thấy những con vật mà hồi nhỏ chỉ được xem trên Tivi. Cô quay sang anh, thấy anh đang bỏ máy ảnh ra tác nghiệp, chăm chú chụp lại khung cảnh thiên nhiên xinh đẹp với các loài động vật hoang dã. Cô nói: “Nơi đây đáng yêu quá đi. Thật tuyệt là tôi đã không bỏ lỡ.”

“Ừ, tuyệt quá. Cuộc sống hoà quyện cùng thiên nhiên vẫn là tuyệt nhất.” Anh mỉm cười. “Tôi chụp được nhiều ảnh lắm, em muốn xem không?”

Vừa nói, anh vừa giơ màn hình máy ảnh đến trước mặt cô, giữ khoảng cách vừa đủ, ấn từng ảnh cho cô xem. Thấy nét rạng rỡ trên khuôn mặt cô, anh hỏi nhỏ:

“Lần đầu tiên em đến đây à?”

“Ừ, là lần đầu. Xưa nay, tôi ít đi du lịch.” Ánh mắt cô cúi xuống thiếu tự tin, như làm gì có lỗi với chính mình. Suốt thời thanh xuân, cô chỉ biết học và làm thêm, làm gì có thời gian hưởng thụ.

“Sau này đi nhiều một chút. Nếu cần người đi cùng, tôi sẽ đưa em đi.”

Cô nhìn lên, nghĩ là anh đùa, nhưng chỉ thấy ánh mắt dịu dàng của anh đang nhìn mình. Có cảm giác hơi bối rối, cô nâng tay vén tóc ra sau vành tai, nói nhỏ:

“Hình như chúng ta chưa thân thiết đến thế.”

“Trước lạ, sau quen. Tôi vừa gặp đã thấy muốn kết bạn với em rồi. Em cứ từ từ tìm hiểu, con người tôi cũng không đến mức tệ đâu.” Anh cố tình gợi ý.

Cô tròn mắt ngơ ngác, không biết phản ứng thế nào. Đến cái tên của nhau còn chưa biết, kết bạn cái gì? Tình cờ gặp thì đồng hành, sau chuyến đi này ai về nhà nấy, cô không có ý định gần xa. Thấy ánh nắng vương trên gương mặt thanh tú của cô, anh đặt máy ảnh sang bên cạnh, lấy chiếc mũ lưỡi trai của mình đội lên đầu cô, nói nhỏ: “Con gái phải bảo vệ da, tôi thì không cần, phong trần một chút càng đẹp trai.”

Cô mỉm cười, không phản đối. Sáng nay đi vội thế nào cô có đem theo ô trong balô, nhưng lại quên mất mũ. Lâu lâu, cô không nhận sự quan tâm từ người khác, nên trong lòng thấy rất ấm áp.

Đến khu vực của 12 loài vẹt với sắc màu sặc sỡ làm cô nhớ đến bộ phim hoạt hình Chú vẹt Blu. Hành trình của Blu bắt đầu ở một khu rừng của Brazil, sau đó bị bọn buôn lậu bắt đi, rồi được cô chủ Linda tại thị trấn nhỏ Minnesota nhận nuôi. Chú trở thành người bạn thân thiết của Linda và là vẹt nhà chính hiệu. Nhưng khi biết Blu là một trong số ít con vẹt đuôi xanh duy nhất còn sót lại trên thế giới, họ đã quay lại Brazil để tìm kiếm cá thể còn lại, nhằm bảo tồn nòi giống cho loài vẹt này. Rồi Blu một lần nữa bị bắt cóc cùng với cô vẹt mới quen Jewel. Cả hai đã phải nhờ sự giúp đỡ của những người bạn để vượt qua thử thách, trở về với cô chủ Linda. Tình bạn, tình yêu trong phim của những chú vẹt thật đẹp.

Đang mải nghĩ đến bộ phim, cô nghe anh bạn đồng hành lên tiếng:

“Em biết bộ phim “Chú vẹt đuôi dài Rio” không?”

“Biết. Tôi đang nghĩ về nó. Tôi có được xem hồi năm lớp mười gì đó.”

“Vậy à? Lúc đó tôi đã đi làm kiếm cơm rồi. Muốn chụp hình với Blu không?” Anh nhướng mày hỏi.

“Với Blu?” Thấy anh gật gật đầu, cô nhìn xung quanh hai người đều là những chú vẹt Nam Mỹ thân thiện đủ màu sắc, liền vui vẻ đưa điện thoại cho anh. “Vậy phiền anh chụp giúp tôi.”

Anh đưa tay đón lấy, chờ cô đứng cạnh lũ vẹt rồi nâng điện thoại lên lấy nét, lưu lại gương mặt với nét biểu cảm xinh đẹp của cô. Lũ vẹt thân thiện đậu lên cánh tay giơ ra của cô, mặt cô vừa sợ hãi vừa phấn khích trông rất đáng yêu. Chụp xong, anh cầm điện thoại thao tác mấy giây rồi nói:

“Nhân tiện, xin phép em để tôi nháy số của em sang máy tôi. Chúng ta đi cùng, lỡ có lạc nhau còn tiện liên hệ. Em nhớ lưu vào nhé. Tôi tên là Hiểu Minh. Đuôi là 6868 đấy.” Nói rồi đưa điện thoại trả lại cô.

Cô cầm lấy điện thoại của mình, mở ra xem. Thấy dãy số đẹp toàn lộc với phát. Số này thì đâu cần lưu cũng có thể nhớ được rồi. Chỉ cần nhớ tên anh ta là Hiểu Minh. Cô khoá máy, đút vào túi chiếc váy chữ A dáng thụng.

Đến khu vực hươu cao cổ, Hiểu Minh mua một gói rau củ quả đưa cô để trực tiếp cầm cho hươu cao cổ ăn. Cô hứng thú cho từng con ăn, rồi nói chuyện cùng chúng. Anh tranh thủ đứng sau lưng cô, giơ máy lên chụp lại chuỗi hình ảnh dễ thương đó.

Sau hành trình trên sông với các loài thú, họ nhìn đồng hồ đã gần mười hai giờ trưa. Hiểu Minh gợi ý họ tìm nhà hàng ăn trưa, cô liền đồng ý.

“Em thích ăn món Việt hay món Âu?” Anh hỏi.

“Món Việt. Tôi thích những gì truyền thống.”

“Được. Tôi cũng thích đồ ăn Việt hơn. Vậy chúng ta đến nhà hàng Chợ quê ở khu ẩm thực để thưởng thức đặc sản ba miền nhé.”

“Anh đã từng đến đây rồi à?”

“Đến rồi, đây là lần thứ ba.” Nhưng là lần đặc biệt nhất, anh nghĩ thầm.

“Ồ, vậy sao lần này chỉ có một mình vẫn muốn đến?” Cô thắc mắc.

“À, những lần trước đi cùng công ty nên không tham quan được nhiều. Lần này đi cùng em tôi rất vui.”

Nói rồi anh nhanh chân đi trước, tránh để cô hỏi nhiềulại lộ sơ hở. Hai người ăn trưa xong, cô đang định mở app Grab gọi xe, Hiểu Minh liền nói với cô, anh có xe tự lái, sẽ đưa cô đi đến nơi về đến chốn. Cô mím môi lên tiếng:

“Vậy cho tôi đi nhờ. Lúc về tôi đặt xe rồi. Tám giờ tối, chú lái xe sẽ xuống Hội An đón tôi.”

“Ồ, vậy chúng ta sẽ vui chơi và ăn tối ở Hội An xong trước tám giờ cho em về nhé. Xuống đó, tôi sẽ mua bánh mì Phượng cho em ăn chiều, đặc sản đấy. Tối thì ăn cơm gà. Tiếc quá, từ 20h - 21h có show diễn thực cảnh Ký ức Hội An, em về mất rồi thì chắc tôi sẽ đi xem một mình.” Anh vờ thản nhiên như không biết, đuôi mắt có ý cười.

“Anh rành về Hội An vậy sao? Đi với bạn gái nhiều rồi à?” Cô vô tư hỏi.

“Không phải. Đi một mình nhiều rồi, lần này mới được đi hai người. Tôi chưa có bạn gái. Trước đã có, giờ thì không. Còn em?” Anh nhìn cô, mong chờ một câu trả lời.