Chương 11 - Duyên Phận Trời Định Giữa Thầy và Trò
11
“Năm đó, cả hai chúng tôi đều không kiên định chọn nhau. Đã vậy thì cũng chẳng có gì để hối tiếc hay không buông được.”
Câu nói ấy khiến lòng tôi thoáng dịu lại, nhưng tôi vẫn không kìm được, lí nhí lẩm bẩm:
“Nhưng… em vẫn hơi buồn…”
Giang Triệt cau mày, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt ỉu xìu của tôi.
“Em nói gì đấy? Anh không nghe rõ.”
Tôi quay sang, lấy hết can đảm, đối diện thẳng với ánh mắt sâu thẳm của anh.
“Giang Triệt, thầy Giang, em nói… em hơi ghen.”
Anh thoáng sững người, rồi bật cười. Khi anh cười, đuôi mắt cong lên những đường vân mềm mại, dịu dàng như mặt hồ gợn sóng trong buổi sớm xuân.
“Tô Niệm, anh không giỏi dỗ con gái đâu. Em có thể dạy anh… giờ nên làm gì không?”
“Thì… ôm một cái, được không?” Tôi nhỏ giọng đề nghị.
Ngay giây tiếp theo, tôi đã rơi vào một vòng tay ấm áp và vững chãi. Trên người anh có mùi hương gỗ thông nhè nhẹ, y như con người anh – khiến người ta an tâm.
“Giang Triệt, thật ra… anh cười lên rất đẹp.”
Tôi chôn mặt vào lồng ngực anh, thì thầm sát bên tim anh.
“Sao cơ? Anh lại không nghe rõ.” Giọng anh trầm thấp vang lên bên trên đầu tôi.
“Em nói… thầy Giang, em hy vọng… anh sẽ luôn vui vẻ như vậy.”
Anh cười, siết chặt tay ôm tôi, khẽ vuốt mái tóc tôi.
Sau khi mọi người biết hai đứa tôi chính thức hẹn hò, mẹ tôi vui như thể trúng số, còn dì của Giang Triệt cũng dần hồi phục, tinh thần mỗi ngày một khá hơn.
Tết năm ấy, hai gia đình cùng nhau ăn một bữa cơm. Trên bàn ăn, hai bà mẹ thi nhau tung chiêu khen con cái, không ai chịu thua ai.
Dì nhỏ cười tươi:
“Càng nhìn con bé Niệm lại càng thấy thích. Còn trẻ vậy mà đã tự mình ra nước ngoài học, thật là độc lập, lại còn có chí tiến thủ nữa chứ.”
Tôi đỏ cả mặt, cúi đầu gặm cơm. Tiến thủ gì chứ, thiệt ra là do điểm quá tệ, thi chẳng nổi đại học trong nước, bị bố mẹ tống sang nước ngoài “mua” cho cái bằng về đấy.
Mẹ tôi liền tiếp lời:
“Ấy chà, sao bằng được Tiểu Giang! Học thạc sĩ ở đại học danh tiếng, còn trẻ mà đã là giáo viên ưu tú cấp thành phố. Bây giờ dạy học đâu có dễ, chắc vất vả lắm nhỉ?”
Dì nhỏ bật cười:
“Cũng tàm tạm thôi. Hồi mới đi làm từng làm chủ nhiệm một năm. Khi đó trong lớp có một cô bé cực kỳ bướng bỉnh, làm nó phiền hết sức. Từ đó trở đi, nó kiên quyết không làm chủ nhiệm nữa, giờ chỉ chuyên tâm dạy học, nhàn hơn nhiều.”
Mặt tôi đỏ bừng bừng, chỉ muốn chui tọt vào bát cơm. Cái “cô bé bướng bỉnh” kia, tôi thật sự không tài nào không tự động gán mình vào được.
“Thôi tụi con đừng ngồi đây với mấy bà già nữa, ra ngoài chơi đi.”
Hai bà mẹ vô cùng tâm lý, chủ động tạo không gian riêng cho chúng tôi.
“Hình như bên ngoài đang bắn pháo hoa, đẹp lắm đấy, tụi con ra coi thử đi.”
Tôi còn đang ngậm một miếng sườn, ú ớ trả lời, thì Giang Triệt đã đứng dậy, lấy áo khoác trên ghế, đưa cho tôi.
“Đi không?”
Chắc anh cũng chịu hết nổi bầu không khí nóng hừng hực trong phòng rồi.
Tôi khoác áo vào, đi theo anh xuống dưới khu dân cư.
Ở đằng xa, những chùm pháo hoa lộng lẫy đang nở rộ trên bầu trời đêm, sáng rực cả một khoảng không.
Vài đứa nhỏ đang chạy nhảy chơi pháo đập nổ trên con đường nhỏ bên cạnh.
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhất thời thất thần.
Bất ngờ, một quả pháo nhỏ nổ ngay bên chân tôi.
“Đoàng!” – tôi giật nảy mình, theo phản xạ nhào vào lòng Giang Triệt.
Anh liền vòng tay qua nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi.
Tôi ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt sáng lấp lánh của anh dưới ánh pháo hoa. Gương mặt anh, dịu dàng như gió mát trời thu, nở một nụ cười ấm áp.
“Tô Niệm, em có điều ước đầu năm mới nào không?”
Giọng anh trầm trầm như tiếng đàn cello, êm ái len vào tận tim.
“Em hy vọng… năm mới này, ngày nào anh cũng vui vẻ.”
Tôi dựa vào ngực anh, thì thầm nói.
Hy vọng ngày nào anh cũng vui vẻ.
Cũng hy vọng… anh có thể thích em nhiều thêm một chút.
“Em nói vậy… nghe như bình thường anh lúc nào cũng không vui ấy?”
Anh nhướng mày, làm bộ không hiểu.
Cũng không hẳn là không vui… nhưng cũng chẳng phải rất vui.
Cảm giác anh lúc nào cũng điềm đạm, bình lặng như mặt hồ không gợn sóng.
“Vậy thì… anh có thể nói cho em biết, hôm đó ở công viên trò chơi, lúc chơi bungee, anh đang nghĩ gì không?”
Tôi vẫn không kìm được, cẩn thận dò hỏi.
Ít nhất trong khoảnh khắc đó, cảm xúc của anh – bằng mắt thường cũng nhìn ra là không ổn.
Giang Triệt khẽ thay đổi nét mặt.
Anh ngẩng đầu nhìn ánh trăng lạnh lẽo treo lơ lửng trên trời, rồi lại cúi xuống, nhìn tôi.
“Bố mẹ anh năm đó… mất vì tai nạn máy bay.
Họ cũng là giáo viên.
Tối hôm trước khi đi, họ còn ở nhà chấm bài cho học sinh, còn bảo hôm sau sẽ gọi vài em lên nói chuyện, cố gắng giúp họ tăng điểm trước kỳ thi đại học.”