
Mẹ tôi nói, lần xem mắt lần này bà sắp xếp cho tôi là một “nam thần ba không” hiếm có trăm năm mới gặp:
Không tật xấu,
Không gánh nặng gia đình,
Không chỗ nào để chê.
Tôi nhìn mình trong gương, lớp trang điểm khói nhẹ vừa vặn tôn lên đường nét sắc sảo, bật cười khinh khỉnh.
Tôi là Tô Niệm, hai mươi tư tuổi xuân con gái độc nhất của một hộ dân giải tỏa nổi tiếng trong thành phố. Châm ngôn sống của tôi là “ba có”:
Có tiền,
Có thời gian,
Có gương mặt đẹp đến mức khiến người người điêu đứng.
Một người đàn ông “ba không” thì làm sao xứng với tôi?
Nhưng khi tôi mang đôi giày cao gót bảy phân, đẩy cửa bước vào phòng riêng của quán cà phê, nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cửa sổ, tôi chỉ muốn thêm một mục nữa vào định nghĩa “ba không” của mẹ:
Không biết xấu hổ!
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo được xắn gọn gàng đến khuỷu, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ dây thép tinh tế. Anh ta hơi cúi đầu, ánh nắng xuyên qua ô cửa kính, rải lớp vàng nhạt lên hàng mi dài rậm.
Sống mũi cao, môi mỏng sắc nét, toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng như học giả, khiến người khác không dám lại gần.
Khuôn mặt ấy, có đốt thành tro tôi cũng nhận ra được.
Ai mà không biết? Chính là “quan tòa mặt sắt” đã từng tịch thu ba cái điện thoại của tôi, xé nửa thùng truyện tranh, bắt tôi viết kiểm điểm năm vạn chữ — thầy chủ nhiệm cấp ba của tôi, Giang Triệt!
Tuổi tác đúng là con dao giết heo, nhưng hình như khi chạm đến anh ta thì lại như tiêm botox — không những không để lại dấu vết, mà còn khiến anh ta thêm vài phần quyến rũ.
Bình luận