Chương 7 - Dứt Nợ Sau 25 Năm
Tôi mất nguyên một ngày để viết.
Cuối cùng sửa tới sửa lui, chỉ còn lại mấy dòng:
“Tôi tự nguyện xin đổi họ.
Lý do: Họ hiện tại không phù hợp với nguyện vọng cuộc sống của bản thân.
Họ mới là ‘Trần’, theo họ bà ngoại – người mà tôi có tình cảm sâu đậm từ nhỏ.
Hiện bà ngoại đã mất, tôi hy vọng dùng họ này để tưởng niệm bà.”
Viết xong, tôi đọc lại một lần nữa.
“Họ không phù hợp với nguyện vọng cuộc sống.”
Một cách diễn đạt thật khéo và đúng luật.
Nhưng sự thật là gì?
Là 25 năm bị vắt kiệt.
Là 1 triệu 330 ngàn bằng mồ hôi nước mắt.
Là 43 tuổi trắng tay.
Là một cái lồng sắt mang tên “chị gái”.
Tôi sắp xếp lại giấy tờ, chuẩn bị sáng mai đến đồn công an.
Tối hôm đó, Trương Mẫn đến tìm tôi.
“Hồ sơ chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi.”
“Tớ đi với cậu.”
Tôi nhìn cô ấy, mỉm cười.
“Cảm ơn.”
“Cảm ơn gì chứ,” cô ấy nói, “tớ chỉ muốn tận mắt thấy cậu trở thành Trần Hiểu.”
Hôm sau, chúng tôi đến đồn công an.
Nộp hồ sơ, điền đơn xin, chờ xét duyệt.
Nhân viên xem giấy tờ của tôi, hỏi thêm vài câu.
“Đổi họ là chuyện lớn, cô chắc chắn rồi chứ?”
“Tôi chắc chắn rồi.”
“Người thân có đồng ý không?”
“Không cần họ đồng ý.”
Cô ấy nhìn tôi một cái, không hỏi thêm gì nữa.
“Hồ sơ không có vấn đề. Thời gian xét duyệt là 30 ngày làm việc.”
“Vâng.”
Ra khỏi đồn công an, nắng rất đẹp.
Trương Mẫn nhìn tôi.
“Cảm giác thế nào?”
“Khó nói,” tôi nghĩ một lúc, “giống như… trút được một thứ gì đó.”
“Thứ gì?”
“Một tảng đá,” tôi đáp, “một tảng đá đã đè nặng suốt 43 năm.”
Cô ấy bật cười.
“Đợi xét duyệt xong, tớ mời cậu ăn một bữa.”
“Được.”
Trên đường về nhà, điện thoại reo.
Là mẹ gọi.
Tôi do dự một chút, rồi nghe máy.
“Lâm Hiểu, con thật sự đi đổi họ rồi à?!”
Giọng bà rất sắc.
“Vâng.”
“Con… con dám làm vậy sao?!”
“Có gì mà không dám?”
“Con như thế là… con muốn cắt đứt quan hệ với nhà này!”
“Không phải cắt đứt,” tôi nói, “chỉ là đổi họ thôi mà.”
“Như nhau cả thôi! Con đổi họ rồi thì không còn là người nhà họ Lâm nữa!”
“Mẹ,” giọng tôi rất bình thản, “25 năm qua lúc nào con từng là người nhà họ Lâm?”
Bà im lặng.
“Con chỉ là cái máy rút tiền của họ Lâm mà thôi.”
“Con… con sao có thể nói vậy?!”
“Con nói sai à?”
“Tiền mua nhà cho em là ai trả? Tiền mua xe là ai trả? Học phí đại học của nó là ai trả?”
“Bao nhiêu năm qua em con từng gửi cho nhà một đồng nào chưa?”
“Nó… nó mới đi làm…”
“Mẹ,” tôi ngắt lời, “nó tốt nghiệp hơn mười năm rồi.”
“Năm nay nó 38 tuổi.”
“Cưới vợ mà tiền sính lễ còn phải để chị lo.”
“Mẹ thấy vậy là bình thường sao?”
Điện thoại im lặng.
“Con đổi họ, không phải để trả thù,” tôi nói, “chỉ là… không muốn dính dáng đến cái họ này nữa.”
“Cái họ này, bắt con trả nợ suốt 25 năm.”
“Khiến con không có nhà, không có xe, không có tiền tiết kiệm.”
“Khiến con 43 tuổi vẫn cô độc một mình.”
“Giờ, con muốn sống cuộc đời khác.”
“Không được sao?”
Mẹ không nói gì.
“Sau khi xét duyệt xong, con sẽ đi làm lại căn cước.”
“Kể từ ngày đó, con tên là Trần Hiểu.”
“Mẹ, đây là lần cuối cùng con gọi mẹ là ‘mẹ’.”
“Về pháp lý… mẹ vẫn là mẹ con.”
“Nhưng con không muốn liên lạc quá nhiều nữa.”
Tôi cúp máy.
Tựa người vào tường, thở dài một hơi.
Trương Mẫn đứng bên cạnh, không nói gì.
Một lúc sau, cô ấy vỗ nhẹ vai tôi.
“Đi nào, tớ mời cậu ăn lẩu.”
Tôi cười.
“Đi.”
10.
Ba mươi ngày sau, hồ sơ được duyệt.
Tôi đến đồn công an làm lại căn cước mới.
Trên thẻ, ở mục Họ tên, viết:
Trần Hiểu.
Nhân viên đưa căn cước cho tôi, nói:
“Chúc chị một cuộc sống mới vui vẻ.”
Tôi ngẩn người một chút, rồi mỉm cười.
“Cảm ơn.”
Ra khỏi đồn công an, tôi đứng ở cửa rất lâu, tay cầm thẻ căn cước.
Trần Hiểu.
Tôi tự nói với mình.
Từ hôm nay, tôi tên Trần Hiểu.
Không còn là Lâm Hiểu nữa.
Điện thoại reo.
Một số lạ.
Tôi bắt máy.
“Có phải là Lâm Hiểu không?”
Là giọng một người phụ nữ.
“Tôi là Trần Hiểu,” tôi nói, “xin hỏi chị là ai?”
“Tôi là bạn gái của Lâm Hạo,” cô ấy ngừng một chút, “à, nói chính xác hơn, là bạn gái cũ.”
Tôi sững người.