Chương 6 - Dưỡng Khí Trúc Mã
Hoặc có thể là do tôi thật sự nổi giận rồi, cho nên khi giọng nói tôi hét lên to lắm, nhưng nhờ thế mà cuối cùng Tạ Trì cũng đã ngừng lại.
Giọng nói của hắn không lớn, đủ để tôi nghe rõ từng chữ một:
“Thẩm Giao, tớ chỉ muốn cậu được bình an. Nếu thật sự đến ngày loạn thế, tớ tự khắc biết đưa cậu xuất cung.”
6.
Ngày thứ hai, tôi lại dọn về Phụng Nghi cung của hoàng hậu để kể [Kim Bình Mai] cho cô ấy nghe.
Trên dưới hậu cung đều truyền khắp nơi, bảo tôi thân phận cung nữ nhưng lại được Tạ Trì độc sủng, bây giờ lại rơi vào tình cảnh bị hoàng thượng chán ghét, là tôi đáng bị như thế.
Nhưng đâu ai biết tình bạn giữa tôi và hắn đã lật mặt từ cái hôm trong cung Thừa Càn đâu.
Lúc bước chân ra đại điện, tôi còn rất chuẩn xác đưa ngón tay giữa lên trước mặt hắn và để lại một câu cuối cùng:
“Con mẹ nó cậu giả vờ chủ nghĩa đàn ông cái rắm gì chứ hả?!”
……
Cung nữ Thúy Hoa trong Phụng Nghi cung, trước đó tốt với tôi như em gái ruột, vừa nhìn thấy liền ôm chầm lấy tôi vào lòng, vui vẻ nói: “Mẫu Nhi, sao đột nhiên em trở về rồi?”
Tôi đang tính mở miệng trả lời, liền bị con nhỏ Thủy Thảo nhảy vào mồm kiếm chát, đó giờ nhỏ này nó ghét tôi lắm, thấy tôi bị thế là bắt đầu buông lời chế giễu ngay:
“Còn phải nói nữa sao? Nhất định là không an phận làm việc nên bị hoàng thượng đuổi về chứ chi, người ngoài không biết còn tưởng Phụng Nghi cung chúng ta là bãi rác, cái gì cũng chịu nhận về, thật là xúi quẩy mà.”
Tôi trợn trắng mắt một cái, cảm thấy rất ứa gan, liền đáp lời:
“Tôi đang nói chuyện với Thúy Hoa thì có chuyện của cô sao? Quản nhiều đến thế, xe chở phân bò đi ngang nhà cô lỡ rớt cục phân chắc cô cũng phải lấy đũa gắp lên miệng ăn thử xem nó mặn hay ngọt đúng không?”
Bộ dạng của Thúy Thảo dường như vừa hiểu lại vừa không, trong phút chốc đã tức đỏ mặt muốn tiến lên giật lấy đồ cài trên đầu tôi.
Tôi đưa tay ra chắn nhưng miệng vẫn không ngừng:
“Nè nè nè, tôi tiêm chủng ngừa dại rồi, tôi sợ cô chắc. Ngon nhào vô!”
Khi hoàng hậu nương nương nghe thấy động tĩnh liền bước ra, cho dù mọi chuyện có rối tung như thế nào thì lúc này cũng phải hành lễ quy an.
Phụng Nghi cung cũng như thường ngày, tuy là có chủ nhân hiền từ phía trên, so với quy tắc của các cung khác không nghiêm khắc là bao, nhưng lễ nghĩa không thể phế.
Cho dù tính tình có hoạt bát cỡ nào, nhưng vẫn phải cúi đầu với vị nương nương xinh đẹp hiền lành này của chúng ta.
Đi vào trong cung, hoàng hậu đưa tay đón lấy tách trà xuân thượng hạng của tôi vừa pha xong, mím môi một cái rồi hỏi: “Mẫu Nhi, những ngày đến hầu hạ tại điện Thừa Càn, đã chịu khổ rồi đúng không? Bổn cung nghe nói Vạn thị đã từng làm khó ngươi.”
Thúy Thảo đứng ở một bên, giọng điệu quái gở chen ngang:
“Mẫu Nhi tỷ tỷ sao lại chịu khổ được chứ? Trong cung này ai mà không biết hoàng thượng bởi vì tỷ tỷ đã đày Vạn thị vào lãnh cung đã đành, đến cả hậu cung cũng chả thèm lật thẻ ai, thật là có phúc khí mà.”
Lời này của cô ta có ý đồ bới móc ganh tỵ rõ ràng quá rồi đó.
Thúy Hoa nhịn không được liền nhắc nhở: “Trước mặt của nương nương, những lời này làm gì đến lượt Thúy Thảo tỷ tỷ nói ra vậy? Không lẽ tỷ đang tự xem mình là chủ tử sao?”
Nhưng sắc mặt của hoàng hậu vẫn lãnh đạm như thường, không hề lộ ra cảm xúc dị thường gì, chỉ là nhẹ nhàng nói: “Tự mình đi xuống lĩnh phạt đi, sau này còn có tâm tư đâm thọt ganh tỵ như thế thì Phụng Nghi cung này sẽ không giữ ngươi lại nữa!”
“Dạ vâng ạ.” Sắc mặt Thúy Thảo trắng bệch, vội vàng đi ra ngoài.
Hoàng hậu thậm chí còn không quên vỗ về lên tay tôi nói: “Ngươi đừng sợ nhé, bổn cung đang trông cho ngươi trở về để kể cho ta nghe những chuyện kỳ quái mới lạ đây.”
“Nương nương nhìn thấy nô tỳ không thấy chán ghét sao?”
Cô ấy dịu dàng cười và đáp:
“Trăm hoa đua nở, mới chính là tam xuân thắng cảnh thật sự, chỉ là ngươi cũng phải cầu cho mình một danh phận, về sau mới có thể giữ vững chỗ đứng trong hậu cung chứ, nha đầu ngốc này!”
Tôi thở dài một hơi, gật đầu ậm ừ cho qua chuyện.
Ngay lập tức tôi cởi bỏ hết gánh nặng tinh thần của mình, đỡ lấy tay của cô ấy bắt đầu thao thao bất tuyệt nói xấu các đại thần trong triều:
“Nương nương, nô tỳ kể người nghe, tên ngự sử đó tuổi trẻ vậy mà đã hói mất tiêu, khấu đầu được vài cái, gấp đến nỗi rơi luôn mái tóc giả, thật là cười chết nô tỳ luôn mà…”
Vui vẻ nói cười qua nửa nén nhang lúc nào không hay.
Thúy Hoa hầu hạ được một lúc liền bị sai đi phủ Nội Vụ đem vài nhánh mẫu đơn về.
Sau khi rời đi, hoàng hậu mới mở miệng hỏi:
“Khi nãy ngươi nói… Trường Dương đại tướng quân sẽ sớm ngày hồi kinh?”