Chương 5 - Dưỡng Khí Trúc Mã
Muốn tiếp nối truyền thống bị đứt đoạn của các thánh nhân, vì vạn thế mà xây dựng thái bình, nhưng đến cuối cùng phải chui rút trong điện Thừa Càn, cùng với Tạ Trì làm khùng làm điên sớm tối.
Bởi vì có sự tồn tại của Tạ Trì, khiến cho cuộc sống bế tắc của tôi có một chút hy vọng, nhưng đến cuối tôi lại nhận được thông báo rằng mình sắp ngỏm đến nơi?
Không biết đây có phải ảo giác hay không, hình như tôi thấy điện Thừa Càn đang bị rách toạt ra một cái lỗ, từng luồng gió lạnh đang thổi vào xào xạc.
Tôi ôm lấy đôi vai đang sởn gai ốc, nhỏ giọng nói:
“Tạ Trì, tớ muốn xuất cung.”
5.
Tạ Trì gật gật đầu, lơ mơ nói:
“Ra cửa quẹo trái, cám ơn.”
Tôi: “Rồi cám ơn cái gì?”
Đột nhiên tôi tỉnh táo lại được vài phần.
Ngay lập tức cuộn tay thành nắm đấm tẩn lên đầu hắn một cái rõ đau:
“Tớ nói là tớ muốn xuất cung! Chứ không phải tìm nhà xí trong cung!”
Cả người Tạ Trì liền cứng đờ đi, sắc mặt không nặn ra được biểu cảm gì…
Hắn rót một chén rượu rồi đưa lên uống, chậm rãi nói:
“Văn hóa khởi nghiệp của chúng ta chính là, chết thì chết chùm, giờ cậu bỏ trốn không muốn dẫn tớ theo cùng à?”
Rồi câu nào nhắc tới bỏ trốn vậy trời???
Tôi nhìn hắn gật đầu, rồi cười gian manh nói:
“Được thôi, thế chúng ta dọn hết nguyên cái quốc khố, sau đó đưa nhau đi trốn đi.”
Nói chưa dứt lời, liền nhìn thấy Lý công công dẫn theo tiểu thái giám bên phòng Kính Sự cung kính bước vào.
Chưa bước được hai bước, tiểu thái giám liền run cầm cập, quỳ cái phịch xuống, khấu đầu nói: “Mời… mời hoàng thượng lật thẻ bài ạ.”
Tạ Trì lườm hắn một cái rồi lãnh đạm nói:
“Hôm nay cũng không cần đâu.”
Tiểu thái giám không dám giận cũng không dám lên tiếng, cả như như con chim cút vậy, rụt lại trong một góc run rẩy, Lý công công thấy thế liền khom người, lại phải đến chữa lửa rồi:
“Hoàng thượng, người đã hơn nửa tháng không lật thẻ thị tẩm rồi đó ạ.”
“Trẫm không cương.”
“... Các nương nương trong hậu cung trách tôi chúng nô tài là chuyện nhỏ, nhưng chuyện liên quan đến long tự thì…”
“Ngày mai trẫm sẽ cho giải tán hậu cung, vậy thì sẽ không ai trách phạt các ngươi nữa!”
Vừa dứt lời, Lý công công cũng quỳ rạp xuống.
Hai tên thái giám cứ khấu đầu nghe cụp cụp, một bên nói bản thân tội đáng muôn chết, một bên thì cứ bò lùi lại để lui ra đại điện đi lĩnh phạt.
Tôi từ từ đưa ngón tay cái lên trước mặt hắn: Điên cuồng nhất vẫn là người đó hoàng thượng.
Tạ Trì lại không thèm tiếp lấy biểu tình của tôi, chỉ là hiếm lắm mới lạnh mặt, trầm giọng nói: “Có chuyện gì mà nhất định phải xuất cung?”
Tôi cười hề hề rót đầy chén rượu cho hắn: “Chúng ta xuyên cũng xuyên rồi, còn là mở màn từ địa ngục, không làm chút gì kinh thiên động địa cho rình rang sao?”
Tạ Trì nhướn mày nhìn tôi:
“Ví dụ như sét hòn? Quả cầu chân không hiệu suất thấp? Hay là bom hẹn giờ?”
Nụ cười của tôi lập tức biến mất, cổ tay lật lại, chuẩn bị đem chén rượu của hắn đổ hết xuống mặt đất, cảnh cáo nói: “Nghiêm túc vào đi thằng dở hơi này!”
Tạ Trì trưng ra bộ mặt như rất có hứng thú, nhưng giọng điệu vẫn bình lặng như tờ:
“Tớ đoán xem, cậu đừng có nói là muốn chế tạo thuốc nổ nha? Một lưu huỳnh hai tiêu thạch ba than củi? Hay là 10% lưu huỳnh cộng với 15% than củi rồi thêm vào 75% tiêu thạch???”
Ngay lập tức tôi liền phúc chí tâm linh, nhịn không được kích động la lên thành tiếng:
“Đúng thế, không sai, chính là nó!”
“Lưu huỳnh và than củi đều là những khoáng sản thường gặp, ở thời cổ đại làm gì có tiêu thạch đâu, thế cậu xuất cung đi rửa mao xí làm công việc chính à?”
“Chỉ cần tìm được những mảnh đất chứa hàm lượng phân động vật cao, sao lại không thể bốc hơi kết tinh ra tiêu thạch được chứ?”
“Ý tưởng hay đấy, cho nên những gì cậu vừa nói, tớ đã từng thử qua hết rồi.”
Tôi cứng đờ: “Cái gì chứ?”
“Tớ nói là, thuốc nổ đã chế tạo ra rồi.”
Tạ Trì thở dài, quay mặt sang chỗ khác không nhìn tôi nữa: “Chúng ta mới xuyên đến đây vài ngày, nhưng thế lực của tên hoàng đế này có lẽ sớm đã bị giá khống vài năm trước rồi…”
“Cho nên nếu hôm nay tớ không nhắc thì cậu cũng không tính nói cho tớ nghe đúng không?”
Tạ Trì không thèm đếm xỉa đến tôi, vẫn tiếp tục mở miệng nói:
“Tớ có thể tạo ra một ít thuốc nổ, đối phó với hàng nghìn doanh trại tuần phòng của Vạn thị không thành vấn đề, nhưng đại quân biên giới do Vạn Sách thống lĩnh thì… có bao nhiêu cũng không thể nào là đủ…”
“... Chúng ta là đồng loại duy nhất, cậu không tin vào tớ sao?”
“Lùi một bước mà nói thì cho dù Vạn Khởi Niên không vội tước đoạt quyền lực, cho dù trực tiếp chỉ dẫn cho binh bộ một dây chuyền chế tạo hoàn chỉnh, dựa vào những vấn đề của triều đại bây giờ, Thiên Hoàng lão tử cũng không thể ngăn cản được bọn quan lại tham nhũng hối lộ, chỉ vài tháng cũng đủ để bọn chúng vét sạch đến trăm ngàn lỗ hổng…”
“Tạ Trì!”