Chương 6 - Dưới Ánh Đèn Ký Ức
Khóc mãi, cứ khóc không ngừng.
Tôi chợt nhận ra, nơi da thịt chúng tôi chạm vào nhau là chút hơi ấm duy nhất còn lại.
Tại sao phải tìm tôi chứ?
Tại sao phải cứu tôi?
Tôi chỉ là một kẻ vô dụng.
Tại sao lại cứu một người mà cuộc đời đã chẳng còn ý nghĩa như tôi?
“An An, thế giới của người mắc chứng trầm cảm, trông như thế nào vậy?”
Tôi nghe cô ấy hỏi.
Tôi ôm chặt lấy cô ấy, từ từ nói:
“Là một màu xám bạc.”
“Là những bông tuyết tụ lại thành dã thú, lao về phía chúng tôi.”
“Rừng thông xa xa là đại dương, bầu trời treo lơ lửng những đám mây trắng.”
“Trên núi có người đang hát.”
“Hát bài gì?”
Cô ấy hỏi, có lẽ là muốn tôi giữ tỉnh táo.
Nhưng tôi đã không còn sức trả lời.
Cô ấy bị trượt ngã.
Tôi và cô ấy cùng ngã xuống nền tuyết.
Cô ấy chạy lại, ôm chặt lấy tôi, kéo tôi đi.
“An An, An An, tỉnh dậy nào.”
“An An, tôi cũng biết hát đó, là bài hát ru, tôi hát cho cậu nghe nhé?”
“Hát xong rồi, chúng ta nhất định sẽ thoát ra được.”
“An An, nghe tôi hát nhé?”
Giữa cánh đồng tuyết mênh mông vô tận, bỗng vang lên tiếng hát.
Cô ấy cõng tôi, giọng run rẩy không thành lời, vừa đi vừa hát.
“Trên núi tuyết trắng, bông hoa tuyết rơi.”
“Rơi trên trái tim của cô bé.”
“Con đường dài có ánh đèn sáng.”
“Bông tuyết từng cánh từng cánh.”
“Không còn thấy nữa.”
“…”
Cơn gió lạnh vẫn rít lên từng hồi.
Tôi đưa bàn tay tê cứng, không còn cảm giác của mình ra.
Nắm lấy ống tay áo của cô ấy.
21
Tiếng người, tiếng bước chân, tiếng dụng cụ y tế.
Tôi nghe thấy có người đang khóc nức nở.
Có người đang quát tháo.
Tôi mở mắt ra.
Một người phụ nữ lao tới bên giường bệnh của tôi.
“An An, An An, con tỉnh rồi?”
“Con không sao là tốt, không sao là tốt.”
Người phụ nữ trước mặt trông hơi lạ lẫm – thì ra là mẹ tôi.
Tôi nhìn bà chăm chú, không chớp mắt.
Bố tôi đứng bên cạnh, xoa xoa hai tay.
Phải một lúc lâu ông mới thốt ra được ba từ:
“Xin lỗi con.”
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi trách mắng bố:
“Sao ông không phát hiện ra con bé bị t,rầm c,ảm sớm hơn chứ?”
Trong lúc họ cãi nhau, tôi đột nhiên ngồi bật dậy, rồi lao ra ngoài hành lang.
Đang chạy thì tôi vấp ngã, nhưng rồi lại đứng dậy chạy tiếp.
Một bàn tay giữ lấy tôi.
“An An, làm sao vậy?”
Là… Lục Dạng.
Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt lo lắng, tôi đột nhiên đẩy anh ra.
Có lẽ là ánh mắt tôi làm anh sững lại.
Nhưng tôi chẳng muốn quan tâm đến những người này.
Tôi chỉ muốn biết.
Tôi muốn biết.
Tôi được cứu ra rồi, vậy còn Bùi Tuyền?
Bùi Tuyền chắc cũng…
Đây là bệnh viện gần núi tuyết nhất.
Thêm nữa, tối hôm đó tuyết rơi rất lớn.
Tai nạn xảy ra với tần suất dày đặc.
Người ra vào toàn là đội cứu hộ và các bác sĩ.
Khung cảnh hỗn loạn, tôi va vào vài thiết bị y tế.
Cuối cùng, tôi túm lấy một bác sĩ, hoảng loạn hỏi về tình trạng của cô gái đã được cứu cùng tôi.
Nhưng ông ấy không trả lời, vội vàng chăm sóc những bệnh nhân khác.
Tôi đ,iên cuồng tìm kiếm khắp nơi.
Bỗng nhiên, ánh mắt tôi dừng lại ở một tấm thẻ tên quen thuộc.
Khoảnh khắc đó, mọi thứ như ngừng lại.
Ánh sáng, tiếng người, những rung động.
Tôi đứng ch,et lặng ở đó.
Nhìn chằm chằm.
Cứ nhìn mãi.
Người được đẩy ra…
Trên người phủ một tấm vải trắng.
Che cả khuôn mặt.
…
Không biết từ lúc nào, những tiếng nói vang lên dồn dập trong đầu tôi.
Câu nói này nối tiếp câu nói khác, rất nhiều, rất nhiều.
Tất cả đều là những lời cô ấy từng nói với tôi:
“An An, cậu tự đứng còn không vững, còn muốn bảo vệ tôi à?”
“Làm sao mà không có ích được chứ, cậu hữu ích lắm, cậu hữu ích nhất thế gian, biết không?”
“Nếu việc trốn tránh có thể khiến cậu hạnh phúc, vậy hãy để tôi mãi mãi trốn tránh cùng cậu, được không?”
“Tôi thích cậu.”
“Ngày mai sẽ tốt hơn, đúng không?”
…
“Tuyết trắng rơi trên núi cao.”
“Rơi xuống trái tim của cô gái.”
“Con đường dài có ánh đèn sáng.”
“Tuyết từng bông từng bông.”
“Không còn thấy nữa.”
“…”
Không thấy nữa rồi.
Ngoại truyện
“Chúc mừng cô Trần, đã thành công thu mua Tập đoàn Lục Thị.”
“Trên con đường phát triển tương lai, cô chắc chắn sẽ đạt được nhiều thành tựu rực rỡ!”
Trong buổi họp báo, trước ánh đèn flash chớp liên tục, tôi vẫn giữ nụ cười nhã nhặn.
Cho đến khi có người phá tan bầu không khí bằng một câu hỏi.
“Có tin đồn rằng, Tổng giám đốc Lục Dạng từng là chồng cũ của cô.”
“Lần thu mua này, liệu có liên quan gì đến ân oán cá nhân không?”
“Vụ ông Lục Dạng phải ngồi tù, liệu có phải do cô gây ra?”
Những câu hỏi kiểu lá cải như thế, vốn dĩ tôi không cần trả lời.
Nhưng lần này, tôi lại chỉnh lại micro, cúi đầu phát biểu:
“Việc thu mua lần này chỉ là sự hợp nhất doanh nghiệp bình thường.”
“Còn về việc ông Lục phải ngồi tù, tôi chỉ có thể nói rằng, hoàn toàn do hành vi quản lý tài chính bất hợp pháp của ông ấy.”
Đèn flash chớp liên hồi.
Những câu hỏi sau đó, tôi đều trả lời rành mạch.
Buổi họp báo kết thúc, tôi mới có thời gian uống một ngụm nước.
Thư ký đứng bên cạnh nói nhỏ:
“Đám phóng viên này thật là, coi cô như cái gì không biết.”
Tôi bật cười.
“Dù họ coi tôi là gì đi nữa, tôi cũng đã ngồi ở vị trí này rồi.”
“À, Uyển Linh thế nào rồi?”
Thư ký gật đầu, tiếp tục báo cáo:
“Theo yêu cầu của cô, chúng tôi đã sắp xếp cô ta vào căn phòng kính có thể nhìn rõ buổi họp báo.”
“Cô ta từng có lúc kích động dữ dội, thậm chí còn mất tự chủ.”
“Nhưng làm sao được, giờ cô ta chỉ là một người đ,iên.”
“Đây là cái giá cô ta phải trả, không ai thương xót cô ta cả.”
“…”
Tôi gật đầu, chỉnh lại đồng hồ trên tay.
“Nhớ đừng để cô ta có cơ hội t,ự s,át.”
“Dù sao, tôi là người lấy đức báo oán mà, tôi không để cô ta ch,et đâu.”
“Cô ta phải sống, sống để nhìn tôi… đứng trên đỉnh cao.”
Thư ký đi cùng tôi ra khỏi sảnh.
Cô ấy như nhớ ra điều gì đó, liền hỏi thêm:
“À, còn trường học tình thương, chúng ta vẫn tiếp tục quyên góp chứ?”
“Vẫn lấy danh nghĩa của cô Bùi Tuyền phải không?”
Khi nghe đến cái tên này, ánh mắt tôi vẫn không kìm được mà hiện lên một nét dịu dàng.
Tôi gật đầu, rồi bảo tài xế:
“Trước khi về công ty, tôi muốn về quê một chuyến.”
Quê nhà là căn nhà cũ của bố tôi.
Ông đã qua đời vài năm trước.
Số tài sản còn lại, cô em gái cùng cha khác mẹ của tôi không dám tranh chấp với tôi.
Tôi lặng lẽ ngồi trong xe, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Lúc này, thư ký lại chậm rãi lên tiếng:
“Chủ tịch, tính đến năm nay, số trường học tình thương cô quyên góp đã vượt quá năm trăm rồi.”
Nghe vậy, tôi bật cười, vừa lúc kiểm tra hòm thư.
Tôi cuối cùng cũng tìm thấy bức thư khác biệt.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
May mà bưu điện trên núi Tuyết Tàng Kỳ vẫn chưa bị đóng cửa.
Trong bức thư là những dòng chữ mà mười năm trước Bùi Tuyền đã viết cho tôi.
Dưới ánh nắng, tôi đọc những dòng chữ đã ngả vàng.
Cơn gió nhẹ thổi qua, làm những bông hoa nhỏ bên hộp thư khẽ rung rinh.
Một lúc lâu sau, tôi khẽ thở dài.
Hôm đó.
Mười năm trước, Bùi Tuyền đã viết cho tôi:
“Giờ đây, chắc cậu đã có thể tự mình đứng vững rồi nhỉ.”
(kết thúc)