Chương 2 - Đừng Nhân Danh Người Tốt
Mặc dù mẹ lúc nào cũng ngơ ngẩn, co rúm lại một chỗ, mặc dù mẹ chẳng bao giờ quan tâm đến tôi nhưng ít nhất tôi vẫn còn có mẹ. Nếu mẹ đi, tôi phải làm sao đây?
Nỗi lo của tôi hóa ra đã thừa thãi rồi.
Mẹ còn chưa kịp buộc tóc xong, bà nội đã bế em trai đang khóc thét nhét vào trong lòng mẹ: “Thằng bé đói bụng rồi!”
Mẹ sợ hãi lùi lại phía sau, bàn tay run rẩy không buộc nổi tóc, lắp bắp nói: “Đói thì uống sữa bột. Đã bàn rõ với nhau rồi mà, tôi sinh đứa con trai này cho các người xong, các người sẽ đưa tôi về nhà tìm bố tôi. Chính miệng bà đã nói!”
Em trai khóc đến khàn cả giọng. Lúc này bố từ ngoài ruộng trở về, trên tay đang cầm theo cái xẻng. Nghe thấy tiếng cãi vã trong nhà, ông ấy cẩm xẻng đi thẳng vào.
“Thằng bé đói bụng, cô không nghe thấy à? Uổng cho cô còn là thạc sĩ tiến sĩ, đến cả những người đàn bà ít học nhất trong thôn này cũng biết yêu thương con cái. Đứa con cô sinh ra đang đói bụng, cô không cho bú thì muốn làm gì nữa hả?”
Bàn tay mẹ run rẩy mãi không thể buộc nổi dây buộc vào mái tóc, bị bố mắng một trận, dây buộc tóc rơi xuống đất, mái tóc vừa được mẹ chải gọn lại lần nữa xoã tung ra.
Đôi môi của mẹ run rẩy, há miệng mấy lần mới gào khóc được: “Hôm qua đã nói rồi, đưa tôi về nhà! Tôi muốn về nhà! Tôi muốn về nhà!”
Bố tức giận ném cái xẻng xuống đất, vang lên một tiếng “keng”, doạ cho em trai khóc càng dữ dội hơn. Bố mặt lạnh như băng, cánh tay đưa xuống rút dây lưng bên hông ra, vung mạnh đánh lên người mẹ: “Tôi cho cô về nhà!”
“Tôi cho cô về nhà!”
“Đây chính là nhà của cô! Con trai, con gái cô đều ở đây, chồng cô cũng ở đây, cô muốn về đâu nữa?”
Tôi sợ hãi, co rúm ngồi xổm ở sau bàn, toàn thân run rẩy, cho dù thế nào cũng không dám tin người đàn ông hung dữ đang đánh mẹ kia lại là bố tôi, người được cả thôn ca tụng là rất tốt bụng.
Mẹ bị đánh đến thương tích đầy mình, cái áo bông trên rách toạc, bông vải kém chất lượng bay tứ tung khắp nơi hòa lẫn với tiếng la hét chói tai của mẹ, bà nội giả vờ can ngăn bố.
Bà bế đứa trẻ đang gào khóc kia nhét vào trong lòng mẹ đang nằm dưới đất, kéo quần áo đã rách như xơ mướp của mẹ xuống, nhét miệng em trai vào trước ngực mẹ.
Tôi cảm thấy sinh linh bé nhỏ đỏ hỏn ấy giống như ma cà rồng mà tôi từng nghe kể, nó ghé vào trên người mẹ, hút cạn sinh lực của bà ấy.
Mẹ ngất lịm đi nhưng đứa bé trong lòng vẫn liên tục bú sữa không biết mệt mỏi.
Sau ngày hôm đó, tôi bị sốt cao một trận, chờ đến khi tỉnh lại, hình ảnh mẹ ngồi buộc tóc, nói sẽ về nhà tìm ông ngoại, lại giống như một ảo giác chẳng có thật.
Mẹ tôi không còn bình thường nữa.
Mỗi ngày mẹ đều co quắp ở trên giường, em trai đói bụng thì bà nội lại bế qua để mẹ cho bú.
Sau đó, ở nhà hàng xóm, tôi xem được một phóng sự trên ti vi, nói rằng sữa của người điên có vi khuẩn bệnh điên.
Diệu Tổ sợ hãi tránh xa tôi, nói: “Phán Đệ, cậu bú sữa của người điên để lớn lên, không lẽ cậu cũng sẽ bị điên sao?”
Tôi hoảng sợ, chạy về nhà khóc lóc cầu xin bà nội đừng cho em trai bú sữa của mẹ nữa.
“Bà ơi, trên ti vi nói rồi, bú sữa của người điên sẽ bị điên, bú sữa của người khờ sẽ bị khờ. Bà ơi, lớn lên con có trở thành người điên không? Còn em trai nữa, em trai không thể bú nữa, nếu không thì em cũng sẽ giống như người đàn bà điên kia mất!”
Những lời tôi nói bị bố mới làm xong việc về nhà nghe thấy, ông ấy kéo tay tôi qua, kín đáo nhét vào tay tôi một cây kẹo mút, cười bảo: “Phán Đệ nhà chúng ta bây giờ biết nhiều kiến thức như vậy rồi cơ đấy.”
Ánh mắt bố đầy vẻ tự hào và yêu thương.
Tôi vẫn còn đang sợ hãi, vội vàng hỏi: “Bố ơi, con cũng sẽ biến thành một người điên sao?”
Bố lại quả quyết lắc đầu: “Không đâu.”
“Mẹ con cũng không phải bẩm sinh đã là người điên.”
Vậy tại sao bây giờ mẹ lại trở thành người điên?
Tôi muốn hỏi tiếp nhưng không biết vì sao, hình ảnh bố vung thắt lưng lại đột nhiên hiện lên trong đầu khiến tôi lạnh sống lưng. Cuối cùng, không dám hỏi thêm gì nữa.
Cây kẹo mút ngày hôm đó chẳng ngọt ngào một chút nào.
3.
Đám trẻ con trong thôn thường chế nhạo tôi là đứa con của một kẻ điên, ngoài Tiễn Sinh và Diệu Tổ, không có đứa trẻ nào muốn chơi cùng, bọn chúng còn ném đá vào người tôi.
Tôi càng lúc càng chắn ghét mẹ mình, tôi ghét việc bà ấy bị bệnh, lại còn sinh ra tôi.
Tôi ghét bà ấy đã không thể kiếm tiền lại không thể chăm sóc tôi, cũng chẳng thể kể cho tôi những câu chuyện cổ tích.
Chính vì bà ấy mà lũ trẻ trong thôn mới gọi tôi là đứa điên. Sau đó, đến cả người lớn cũng bắt đầu bảo tôi bị bệnh.
Mẹ của Tiễn Sinh rất dịu dàng, bà ấy luôn kể chuyện cổ tích cho Tiễn Sinh nghe. Tôi biết những câu chuyện đó là mẹ của Tiễn Sinh kể cho cậu ấy nghe, không phải dành cho tôi, vì vậy bình thường tôi luôn biết ý mà ngồi rất im lặng, sợ rằng mẹ Tiễn Sinh sẽ không vui mà đuổi tôi đi.
Nhưng khi mẹ Tiễn Sinh kể đến truyện Ngưu Lang Chức Nữ, tôi lại không nhịn được mà lên tiếng phản bác: