Chương 1 - Đừng Nghĩ Lung Tung

Trong bữa tối, chồng tôi đột nhiên hỏi:

“Nhỡ đâu anh gặp được một người tốt hơn em thì sao?”

Tôi im lặng một lát.

“Nếu vậy, anh hãy đến với cô ấy. Chúng ta ly hôn.”

Điều anh không biết là…

Tôi đã tận mắt thấy anh lúng túng dỗ dành cô gái ấy với đôi mắt đỏ hoe.

Anh nói: “Đừng khóc, anh sẽ mang lại tương lai cho em.”

1

Anh đặt đũa xuống, sắc mặt đột nhiên khó coi.

Một lúc lâu sau, anh cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.

“An Hảo, anh chỉ đùa chút thôi mà.”

Nhưng không phải là đùa.

Tôi biết chứ.

Tôi từng cảm nhận được tình yêu của anh.

Vì vậy, tôi cũng biết rằng, đối với cô gái ấy, anh đã thật lòng rung động.

Ban ngày, ở bệnh viện.

Vị bác sĩ vốn dĩ rất lạnh lùng khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm của tôi, bỗng trở nên hòa nhã.

Ông hạ giọng nói với tôi: “Đừng sợ, bệnh của cô vẫn chưa đến giai đoạn cuối. Chỉ cần tích cực điều trị, vẫn có thể chữa khỏi.”

Khi cầm kết quả chẩn đoán bước ra khỏi bệnh viện, tôi đã nhìn thấy họ.

Cánh tay của Châu Niệm An bị thương.

Cô gái ấy xót xa đến đỏ cả mắt.

“Tại sao em lại gặp anh muộn đến vậy, đến cả việc chăm sóc anh đường đường chính chính cũng không thể làm được.”

Châu Niệm An lúng túng, cánh tay vừa được băng bó bắt đầu thấm máu.

Anh nói: “Đừng khóc, anh sẽ mang lại tương lai cho em.”

Lời vừa dứt, chính anh cũng sững sờ.

Có lẽ anh hối hận vì lỡ miệng?

Nhưng cô gái ấy tin.

Mũi đỏ hoe, ngẩng đầu hỏi anh: “Thật không anh?”

Châu Niệm An nhíu mày, không nói gì.

Những diễn biến sau đó, tôi không muốn xem nữa.

Tôi hiểu giới hạn của Châu Niệm An.

Khi vẫn còn là chồng tôi, anh sẽ không làm điều gì vượt quá giới hạn về mặt thể xác.

Nhưng còn trái tim anh…

Tôi không thể kiểm soát.

2

Tôi cũng muốn biết.

Rốt cuộc, cô gái ấy là người thế nào?

Là người mà trong mắt anh tốt hơn tôi.

Trên điện thoại của anh, tôi tìm ra cô ấy.

Tôi nghĩ, mình cũng cần gặp cô ấy một lần.

Để xem rốt cuộc, cô gái nào đã dễ dàng đánh bại tình cảm 8 năm của tôi.

Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua yêu xa.

Đã vượt qua cả những năm tháng đại dịch.

Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất.

Nhưng lại thua trước một “cô gái tốt hơn.”

Tôi gặp cô ấy lần đầu tiên tại trường đại học.

Quả thật, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.

Trong sân trường, một bà cụ nhặt ve chai đang lom khom cúi người với chiếc bao tải nặng trĩu.

Chiếc bao bất ngờ bị rách, những chai lọ rỗng văng tung tóe khắp nơi.

Cô gái mặc chiếc áo khoác màu trắng sữa lập tức chạy tới, nhanh nhẹn nhặt hết mọi thứ giúp bà cụ.

Cô vừa nhặt vừa trò chuyện, sau đó còn đưa bà cụ đến nơi trú ngụ.

Tôi đi theo phía sau, như một kẻ rình mò.

Tiếng bước chân dồn dập bất ngờ tiến đến.

Một bóng người nhanh chóng chắn ngang tầm nhìn của tôi.

Ngẩng đầu lên, tôi thấy Châu Niệm An.

Anh dang rộng hai tay, che chắn trước mặt cô gái đó.

Đôi môi anh run rẩy:

“An Hảo, chuyện này không phải lỗi của cô ấy…”

Không phải lỗi của cô ấy.

Vậy là lỗi của ai?

Lỗi của tôi sao?

Cô gái ấy lúc này mới nhận ra tôi đứng phía sau.

Cô quay lại, ánh mắt ngỡ ngàng.

Khi bốn mắt chạm nhau, cô bối rối quay đi, ánh mắt trốn tránh.

3

Trong quán cà phê, Châu Niệm An ngồi đối diện tôi, đôi mắt mang theo chút đau khổ.

Anh nói:

“An Hảo, anh…”

Nhưng anh không thể nói tiếp.

Tôi cũng muốn biết, khi tôi – người vợ của anh – phát hiện ra mọi chuyện, anh sẽ lựa chọn dứt khoát với cô gái “tốt hơn” đó, hay là kết thúc tất cả với tôi.

Anh há miệng, cuối cùng khó khăn thốt ra:

“An Hảo, anh… hình như không còn yêu em nữa…”

Tôi không nói gì.

Nhưng cơ thể tôi thành thật hơn trái tim.

Đôi mắt đỏ hoe trước cả khi tôi nhận ra.

Anh lúng túng:

“Đừng khóc mà…”

Anh sững sờ nhìn tôi rất lâu, rồi mới đẩy hộp giấy ăn về phía tôi, thở dài nhẹ nhõm, như vừa trút bỏ gánh nặng:

“An Hảo, từ năm 18 tuổi chúng ta đã ở bên nhau. Tám năm rồi…

“Anh biết anh là kẻ tồi tệ, anh hèn hạ.

“Nhưng An Hảo… sau ngần ấy thời gian, tình yêu anh dành cho em đã trở thành tình thân mất rồi.

“Điều này, em và anh đều không thể thay đổi được.”

Tôi hỏi anh:

“Vậy cô ấy thì sao?”

Châu Niệm An im lặng.

“Hay rồi một ngày, cô ấy cũng sẽ phai nhạt như vậy.

“Nhưng ít nhất, ngay lúc này, anh không muốn lừa dối em nữa…”

Anh ngẩng lên nhìn tôi, giọng nói mang theo sự đắng cay:

“Anh chưa bao giờ làm điều gì vượt giới hạn. Nếu em muốn, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau.

Nhưng… điều anh có thể dành cho em, chỉ còn là trách nhiệm và quãng thời gian còn lại.”

Tôi nên diễn tả cảm giác lúc đó như thế nào đây?

Buồn bã? Hay tuyệt vọng?

Giống như một kẻ tù nhân đang chìm trong nước.

Rõ ràng biết cái chết là kết cục, nhưng vẫn mở to mắt chờ đợi.

Chờ đợi cái chết ập đến.

Chúng tôi không nói với nhau lời nào.

Trong sự im lặng, tôi lên tiếng:

“Hẹn thời gian đi, chúng ta ly hôn.”

4

Rời khỏi quán cà phê, trời đã chạng vạng.

Ánh hoàng hôn vàng đỏ chói lòa đến đau mắt.

Ở cổng, trên con đường, có ai đó lấp ló tránh né.

Châu Niệm An lập tức nhận ra người đó, lao vội đến.

Cô gái giật mình, sắc mặt tái nhợt ngay lập tức.

Châu Niệm An trách cô:

“Nhược Nhược, em làm gì ở đây?

“Không phải bảo em về ký túc xá rồi sao? Em vẫn chưa đi?”

Cô gái tên Nhược Nhược lén liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt như mang theo sự áy náy.

Rồi cúi đầu, nói với Châu Niệm An:

“Em… lo cho anh…”

Đôi mắt anh ngay lập tức dịu lại:

“Đừng nghĩ lung tung.”

Bất chợt, một cảm giác chua xót khó tả ào ạt xâm chiếm tôi.

Tưởng rằng đã không còn điều gì khiến tôi đau lòng hơn nữa…

5

“Đừng nghĩ lung tung.”

Đó là câu anh từng nói khi ôm tôi vào mùa tốt nghiệp của anh.

Lúc đó, tôi khóc đỏ mắt vì sắp phải chia xa.

Mọi người đều nói, tốt nghiệp đồng nghĩa với chia tay.

Yêu xa, mấy ai dám chắc chắn?

Tại ga tàu, anh quay lại ôm chặt tôi:

“An Hảo, đừng nghĩ lung tung. Khi mọi thứ ổn định, anh sẽ đến thăm em.”

Cùng một sân ga.

Anh đi về phía Bắc, tôi đi về phía Nam.

Những ngày đầu tiên, tôi sống ở một thành phố hạng hai.

Sinh nhật đầu tiên, anh nói sẽ đến, nhưng lại vắng mặt.

0 giờ 37 phút.

Cửa căn phòng trọ của tôi bị gõ nhẹ.

Anh lao đến, ôm tôi, thở hổn hển:

“Anh chạy hết sức, nhưng vẫn muộn mất rồi.”

Sau này tôi mới biết, để đến gặp tôi, anh đã dùng hết số tiền cuối cùng.

Không còn tiền đi xe, anh đành phải đi bộ.

Từ nơi tôi ở đến ga tàu, 12 cây số.

Tôi từng nghĩ, cuộc đời tôi có thể như vậy.

Dù có tiếc nuối, nhưng sẽ luôn có sự trọn vẹn muộn màng.

Nhưng hóa ra, tôi đã nghĩ sai.

6

Lần thứ hai…

Đó là những ngày đầu khi dịch bệnh vừa được kiểm soát.

Cả hai chúng tôi cuối cùng cũng ổn định được công việc ở nơi mình sinh sống.

Tôi nhiễm bệnh.

Lúc ấy, thuốc hạ sốt khan hiếm trên toàn thành phố.

Ở một thành phố xa lạ, không người thân thích, tôi thậm chí chẳng có ai để nhờ vả.

Đau.

Tôi chỉ nhớ lúc đó rất đau.

Giữa đêm khuya, có người phá cửa phòng tôi, mang theo thuốc hạ sốt.

Hạ sốt xong, anh ôm chặt lấy tôi, toàn thân run rẩy.

Khuôn mặt anh ngập tràn nỗi sợ hãi như vừa thoát chết.

Anh nói:

“An Hảo, anh thật sự nghĩ mình sắp mất em rồi.”

Anh ôm tôi, từng giọt nước mắt rơi trên vai tôi.

Anh nói:

“Khi anh phá cửa vào, anh đã nghĩ rằng em không còn nữa.”

Anh nói:

“Anh không thể chịu đựng thêm một lần như vậy, An Hảo, anh không thể mất em.”

Tôi nên diễn tả sự xúc động của mình lúc đó thế nào đây?

Giống như lần đầu tiên tôi chạm vào một hơi ấm mà trước giờ chưa từng cảm nhận được.

Hơi ấm ấy hiện hữu,

một thứ ánh sáng vàng ươm ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay tôi.

Sau đó, tôi khỏe lại.

Anh bắt đầu sốt cao, nằm trên giường như không thể thở nổi.

Nhưng kỳ nghỉ của anh chỉ còn lại một ngày.

Thuốc hạ sốt quý giá, lại chẳng còn.

Anh nhe răng cười, dù môi mỏng manh đến lạ:

“Đừng lo, không sao đâu.

“Vừa hay mai đi làm lại, anh sẽ từ chức. Sau này, anh sẽ ở bên em.”

Tình yêu lúc đó như chiếm lấy lý trí tôi.

Tôi vừa khóc vừa nắm tay anh:

“Châu Niệm An, anh đừng từ chức, em sẽ nghỉ việc.”

Công việc của anh là vị trí anh khó khăn lắm mới thi đỗ.

Sao có thể vì tôi mà bỏ được?

Sau đó, anh hết sốt.

Tôi cũng thu xếp xong mọi thứ ở Lương Thành.

Lúc bước ra cửa, tôi hỏi anh:

“Nếu em đi cùng anh, mà sau này anh phụ em thì sao?”

Khóe môi anh nở nụ cười.

“An Hảo, đừng nghĩ lung tung.”

Anh nói:

“Anh yêu em, cả đời này anh sẽ yêu em.”

Tôi thực sự biết.

Những lời hứa, chỉ đúng vào khoảnh khắc nó được nói ra.

Nhưng tôi vẫn tin.

Và chấp nhận nó một cách ngọt ngào.