Chương 6 - Đừng Ly Hôn
Đầy oán khí:
【Có thứ gì mà VIP như tôi lại không được xem à?】
【Mấy người có biết tôi đợi hôm nay bao lâu rồi không? Sao lại không cho tôi coi?!】
【Tức muốn chết, cả đêm không ngủ nổi! Hôm nay tôi sẽ không cho ai sắc mặt tốt đâu!】
【Đáng ghét, cảm giác như mong chờ chiếc bánh ngọt bao lâu, mở ra lại rỗng tuếch!】
【Thôi thì, ít ra cặp vợ chồng nhỏ cuối cùng cũng nói rõ lòng mình rồi. Nhưng lần sau mà còn bị cắt thế này nữa, tôi thật sự sẽ nổi điên đó!】
Mắt tôi vẫn còn hơi rát, thêm vào đó là dòng bình luận chạy quá nhanh.
Tôi dùng tay che mắt, vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Nếu không nhờ mấy dòng bình luận đang phấn khích như vậy, tôi thật sự nghi ngờ mình đã tự chui đầu vào bẫy.
Kết quả khi bỏ thuốc cho Thẩm Kỵ Xuyên… đời này tôi không muốn thử lại lần thứ hai.
Cơn buồn ngủ ập đến, tôi lơ mơ thiếp đi lần nữa.
Khi tỉnh lại, Thẩm Kỵ Xuyên đã không còn bên cạnh.
Tôi lảo đảo bước xuống lầu, thấy anh đang rửa trái cây ở bồn nước.
Chật vật lê đến cạnh anh, tôi dùng ngón tay chọc nhẹ vào cơ lưng rắn chắc của anh:
“Những gì anh nói tối qua… nói lại lần nữa đi.”
Ngoài lời giải thích, tối qua anh còn nói rất, rất nhiều điều khác.
Chỉ tiếc lúc ấy tôi hoàn toàn không có sức mà nghe.
Tôi khó chịu, cũng không muốn để anh dễ chịu.
Bắt một người nội tâm như anh phải lặp lại lời tỏ tình trong lúc tỉnh táo — cảnh tượng đó đủ khiến tôi hả giận.
Thẩm Kỵ Xuyên kéo tôi vào lòng.
Cằm anh đặt lên vai tôi, vẻ mặt không đổi, lặp lại từng lời một cách bình tĩnh.
Sau đó, vẫn là tôi không chịu nổi trước, vùng vẫy đòi thoát ra khỏi vòng tay anh.
Nhưng Thẩm Kỵ Xuyên không chịu buông.
Anh ôm tôi, rồi lấy từ bên cạnh chiếc ly đã rửa sạch nhét vào tay tôi: “Hôm qua em không phải cứ khăng khăng đòi rửa ly sao?”
Sao anh vẫn chưa chịu buông tha cái chuyện này vậy chứ…
Tai tôi nóng ran, dùng cùi chỏ đẩy anh: “Em không rửa nữa, anh tự đi mà rửa!”
Thẩm Kỵ Xuyên vẫn đứng yên: “Được thôi, vậy thì cùng rửa.”
Bình luận lại gào lên một tràng:
【A a a a, đàn ông sau khi “khai trai” đúng là khác biệt thật!】
【Tôi mặc kệ cô là ai, mau buông Thẩm Kỵ Xuyên ra cho tôi!】
【Xem ra từ lúc biết Nguyện Nguyện thật lòng yêu mình, anh ấy như con công xòe đuôi luôn rồi.】
【Nhà mấy người không có cái ly nào khác hả? Đừng rửa mỗi cái này mãi được không!】
【Kệ đi, có rửa cả vạn lần tôi cũng xem, chỉ muốn thấy vợ chồng nhỏ dính nhau dẻo quẹo thế này thôi!】
Không biết đã rửa đến lần thứ mấy, tôi nghiêng mặt hỏi anh: “Có thể đừng rửa nữa được không?”
Gọi là rửa ly, chứ thật ra anh cứ lén hôn tôi hoài!
Thẩm Kỵ Xuyên khàn giọng: “Vậy thì… không rửa nữa.”
Chẳng bao lâu sau, không hiểu thế nào mà hai đứa lại lên lầu.
Dòng bình luận cũng biến mất lần nữa.
9
Lần tiếp theo tỉnh lại, tôi vẫn nằm gọn trong lòng Thẩm Kỵ Xuyên.
Anh cầm điện thoại, đang lướt xem bài đăng của người khác.
Thấy tôi nhìn, anh nghiêng máy về phía tôi: “Mọi người đều đang khoe quà kìa.”
Tôi ngáp một cái, còn chưa kịp hiểu: “Anh năm nào sinh nhật chẳng nhận được đống quà, có gì hay đâu mà không khoe?”
Vừa dứt lời, Thẩm Kỵ Xuyên ôm eo tôi chặt hơn: “Những cái đó thì có gì đáng khoe?”
Ủa?
Tôi vẫn đang loading, thì bình luận đã nhảy ra nhắc nhở:
【Đồ ngốc! Ý anh ấy là muốn khoe quà em tặng đó!】
【Cười chết, Thẩm Kỵ Xuyên thả hint thất bại, nhìn tội ghê.】
【Giờ khác rồi nha, hồi trước chỉ dám âm thầm thông báo sinh nhật cho Nguyện Nguyện biết, giờ dám bóng gió đòi quà luôn rồi, tiến bộ lắm!】
【Chuẩn rồi, trước sợ Nguyện Nguyện thấy phiền, giờ xác định được tình cảm rồi, gan to bằng trời.】
【Thẩm Tổng cũng bắt đầu tận hưởng cuộc sống rồi đó~】
Tôi nhìn bình luận, nhanh chóng nhớ lại những gì đã qua.
Hình như từ khi cưới nhau đến giờ, tôi thật sự chưa bao giờ nghiêm túc tặng quà cho Thẩm Kỵ Xuyên.
Lúc ấy tôi chỉ xem cuộc hôn nhân này là giao dịch.
Mỗi lần sinh nhật, đều là chọn những món đúng gu của anh gửi đi cho có.
Anh chưa từng đăng lên, cũng chưa từng nói thích.
Nghĩ vậy, tôi hỏi: “Vậy mấy món em tặng trước đây, anh không thích à?”
Để lần sau chọn quà còn tránh những món cũ ấy ra.
Thẩm Kỵ Xuyên lấy từ dưới gối ra một chiếc kẹp cà vạt: “Thích chứ. Anh luôn mang theo bên người.”
Ánh mắt anh lại lướt qua chiếc cà vạt tối qua “Chỉ tiếc là cái đó…”
Tôi nhìn theo ánh mắt anh, mặt lập tức đỏ bừng.
Vài hình ảnh hỗn loạn lại ào lên trong đầu.
Tôi nhanh chóng dời mắt, giả vờ bình tĩnh: “Vậy sao không thấy anh đăng gì cả?”
Mỗi lần nhận quà, phản ứng của anh đều rất bình thản.
Sau đó cũng chẳng bao giờ dùng ra ngoài.
Tôi cứ tưởng là anh không thích.
Thẩm Kỵ Xuyên siết chặt tay tôi: “Sợ đăng rồi em phát hiện ra mục đích của anh không thuần khiết.”
“Nếu chỉ vì một bài đăng mà em nhận ra cuộc hôn nhân này là kế hoạch lâu dài của anh, rồi bị em dọa cho bỏ chạy thì không đáng.”
Tôi chọc ngón tay vào ngực anh: “Đồ gian xảo!”
Thẩm Kỵ Xuyên không trả lời, chuyển chủ đề một cách tự nhiên: “Vậy… có thể cho anh một cơ hội để khoe không?”
Ánh mắt tôi dừng lại nơi chiếc kẹp cà vạt kia.