Chương 7 - Đừng Ly Hôn
Quả thật, nhìn vào là biết đã dùng rất lâu.
Tôi gật đầu: “Được thôi.”
“Nhưng anh phải cho em thời gian chuẩn bị.”
Chưa kịp để anh mở miệng, tôi nói thêm: “Em sẽ tự chuẩn bị, một mình!”
Không cho phép anh đi theo.
Không có bất ngờ gì nếu làm cùng nhau cả.
Thẩm Kỵ Xuyên hôn nhẹ lên đỉnh đầu tôi: “Được!”
10
Chiều hôm đó, tôi ra ngoài cùng Thẩm Kỵ Xuyên.
Anh đến công ty, tôi thì đến trung tâm thương mại chọn quà.
Bình luận nhao nhao góp ý đủ kiểu:
【Muốn biết quá, không biết lần này Nguyện Nguyện sẽ tặng quà gì cho Thẩm Kỵ Xuyên.】
【Mua một bộ đồ ngủ đẹp vào, đảm bảo Thẩm Kỵ Xuyên thích mê luôn!】
【Hehe, ý tưởng của chị gái bên trên quá chuẩn.】
【Mua thêm mấy cái ly thủy tinh nữa đi, không là sau này hết để rửa đấy.】
【Ờm… thật ra tặng anh ấy ly rượu đêm đó cũng không tệ nhỉ.】
Thấy mọi người càng nói càng đi xa, tai tôi đỏ bừng, không dám nhìn nữa.
Tôi đi dạo hết nửa ngày mà vẫn chẳng nghĩ ra được món nào hợp lý.
Bình luận toàn mấy chiêu quái gở, không tham khảo được gì.
Nghĩ một lát, tôi gọi cho Thẩm Kỵ Xuyên, hỏi anh: “Anh có thứ gì đặc biệt muốn nhận không?”
Đầu dây bên kia im lặng, chỉ nghe thấy tiếng bút lướt trên giấy sột soạt.
Đến khi tiếng viết dừng lại, anh mới lên tiếng: “Chỉ cần là em tặng, cái gì anh cũng muốn.”
Câu trả lời này còn tệ hơn mấy cái bình luận.
Tôi bĩu môi: “Không nói còn hơn.”
Biết không moi được ý tưởng gì từ anh, tôi cúp máy.
Không ngờ giây tiếp theo, Thẩm Kỵ Xuyên đã gọi lại.
Tưởng anh nghĩ ra được món gì rồi.
Ai ngờ im lặng một hồi, Thẩm Kỵ Xuyên mới mở miệng: “Đừng cúp máy, để anh đi mua sắm với em.”
Đúng là công khai lười làm.
Khóe môi tôi không kìm được mà nhếch lên, cuối cùng cũng không cúp máy.
Cứ mỗi lần thấy món nào có vẻ hợp mắt, tôi lại hỏi anh: “Anh thích cái này không?”
Thẩm Kỵ Xuyên không cần nghĩ: “Thích.”
Bất kể tôi hỏi cái gì, anh cũng bảo thích.
Nghĩ đến việc anh muốn khoe quà trên mạng, tôi quyết định — những món anh bảo “thích” tôi mua hết.
Cuối buổi, ánh mắt tôi bất chợt dừng lại ở một chiếc áo sơ mi màu đen.
Trong trí nhớ của tôi, áo sơ mi của Thẩm Kỵ Xuyên toàn là màu xám, xanh hoặc trắng.
Tôi chưa từng thấy anh mặc màu đen.
Nghĩ đến hình ảnh anh mặc chiếc áo này, tim tôi đập thình thịch.
Không hỏi ý kiến anh, tôi tự động chọn size rồi đem đi tính tiền.
Bình luận lập tức nhảy loạn:
【Khai sáng rồi! Nguyện Nguyện cuối cùng cũng mua được món quà xuất sắc nhất hôm nay!】
【Tôi cũng rất muốn thấy Thẩm Kỵ Xuyên mặc sơ mi đen nha.】
【Tổng tài cấm dục diện áo đen? Bé cưng đúng là có mắt nhìn.】
【Hehehe, đoán trước tối nay lại có cảnh mà chúng ta thích xem.】
【Mà thôi đừng vội mừng, đến lúc cao trào lại không được xem gì, tức chết luôn.】
Ngồi trên xe, tôi nhìn dòng bình luận mà càng thêm mong chờ hình ảnh Thẩm Kỵ Xuyên mặc chiếc áo đó.
11
Để tạo bất ngờ, vừa về đến nhà là tôi lập tức giấu chiếc áo sơ mi đen đi.
Mấy món quà còn lại thì bày hết ra trước mặt Thẩm Kỵ Xuyên.
Anh liếc một lượt, chụp ảnh từng món một.
Thấy anh chỉnh ảnh chỉnh caption nghiêm túc như vậy, tôi chọc chọc tay anh, ghé sát lại:
“Chưa xem hết quà đã vội đăng lên mạng rồi hả?”
Thẩm Kỵ Xuyên ngẩn người.
Nhìn quanh một vòng, cũng không thấy còn món nào chưa mở.
Tôi lật chăn, lấy ra chiếc hộp đựng áo sơ mi đen giấu dưới giường, lắc lắc trước mặt anh:
“Món chính ở đây nè.”
Thẩm Kỵ Xuyên nhận lấy, mở ra.
Thấy anh không phản ứng gì đặc biệt, tôi hơi lo lắng anh không thích.
Vội giải thích: “Món này thật ra không hẳn là quà cho anh.”
“Chỉ là em rất muốn thấy anh mặc nó, nên mới mua.”
Thẩm Kỵ Xuyên cố tình hỏi lại: Tại sao em lại muốn thấy anh mặc sơ mi đen?”
Bởi vì…
Rất quyến rũ.
Nhưng tôi nói không nên lời.
Chỉ đẩy anh: “Mau mặc thử xem nào.”
Ánh mắt Thẩm Kỵ Xuyên ánh lên ý cười.
Anh hoàn toàn không có ý định đi vào phòng thay đồ.
Mà ngay tại chỗ, bắt đầu tháo từng chiếc cúc áo.
Tôi theo phản xạ nín thở.
Tới khi chiếc cúc cuối cùng của sơ mi đen được cài xong, tôi cảm thấy như có hai dòng máu nóng chảy ra từ mũi.
Không sai chút nào so với tưởng tượng của tôi.
Quá sức gợi cảm.
Thẩm Kỵ Xuyên cuống quýt đi lấy giấy lau.
Tôi cũng vội lấy khăn giấy, xoay lưng lại, hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh.
Nhưng bình luận lại không để tôi yên:
【A a a a! Nguyện Nguyện có chút tiền đồ đi! Mới thế mà đã chảy máu mũi rồi à?】
【Khóe môi Thẩm Kỵ Xuyên còn khó che hơn cả khẩu AK.】
【Đáng ghét quá! Tôi cũng muốn mua một cái!】
【Hehehe, đúng là sơ mi đen chính là “phẫu thuật thẩm mỹ” tốt nhất cho đàn ông.】
【Mọi người ngắm kỹ vào, sắp lại không được xem nữa rồi đó.】
Mãi mới ổn định lại.
Tôi quay người.
Thẩm Kỵ Xuyên vẫn đang cầm khăn giấy.
Khóe môi anh cong lên: “Mặc vào thật sự đẹp đến vậy à?”
Tôi né tránh ánh mắt anh, chột dạ: “Cũng… bình thường thôi.”
Thẩm Kỵ Xuyên nhướng mày: “Bình thường?”
Anh rõ ràng đang cố tình trêu chọc tôi.
Tôi không đáp, im lặng suy nghĩ mất một phút mới cất lời: “Nhìn không rõ… phải sờ thử mới biết.”
Tôi cứ tưởng anh sẽ phô trương như con công xòe đuôi.
Ai ngờ, anh đưa điện thoại cho tôi: “Trước tiên, chụp cho anh mấy tấm đã.”
Tôi không hiểu lắm, nhưng vẫn nghe lời chụp mấy bức.
Chụp xong, Thẩm Kỵ Xuyên chọn tấm rõ nhất làm ảnh chính, ghép cùng các món quà khác, đăng lên mạng xã hội.
Dòng caption đơn giản: 【Vợ tặng.】
Bài vừa đăng, thông báo like lập tức nhảy lên liên tục.
Thẩm Kỵ Xuyên không thèm liếc mắt nhìn.
Anh ném điện thoại sang một bên, từng bước đi tới chỗ tôi: “Giờ em có thể làm gì với anh cũng được rồi.”