Chương 20 - Hôn Lễ Trì Hõan - Đúng Lúc Gặp Được Người
20.
Thư của Tạ Cửu giống dặn dò lại giống như di thư khiến lòng ta chấn động.
Đặc biệt có một câu hắn viết “ vào rừng hạnh lâm thả hoa giấy như ngày đầu gặp nhau” càng làm cho ta như bị sét đánh.
Bởi năm đó ta cưỡi ngựa ngã vỡ đầu trong rừng hoa hạnh lâm, người cứu ta và đưa ta về phủ chính là Thẩm Vấn An.
Lần đầu tiên gặp Tạ Cửu, khi đó ta mười một tuổi. Ông nội ta mở tiệc mời gia đình Trấn Quốc công tới dự. Ta còn không biết hắn là hoàng tử.
Tính tình hắn so với hiện tại khác nhau hoàn toàn.
Rụt rè, nhút nhát cũng không thích nói chuyện. Ngay cả khi Trấn Quốc công nói hắn qua nói chuyện với ta, hắn cũng im lặng không nói một lời.
Mấy ngày đó, ta ngã vỡ đầu nên mắt tạm thời không nhìn thấy gì, trong lòng buồn bực chỉ ở bữa tiệc một lúc rồi vội vàng quay trở lại phòng. Đến cả mặt mũi hắn dọc ngang thế nào ta còn không biết.
Cho đến mùa thu năm thứ hai, hắn từ kinh thành tới Lương Châu, làm việc dưới trướng của ông nội ta.
Về sau nghe nói vị hoàng tử mới tới Lương Châu kia không muốn sống, mỗi lần ra trận trong khi tập luyện, hắn đều là kẻ tiên phong.
Ta với hắn gặp nhau không nhiều, số lần gặp đếm trên đầu ngón tay.
Ấn tượng sâu sắc nhất là một ngày trước khi ta với Thẩm Vấn An thành thân.
Hắn trèo tường vào Chung gia, đứng ở ngoài cửa sổ phòng ta một vò rượu để chúc mừng.
Rõ ràng những kí ức đó của ta không hề sai.
Nhưng theo bức thư, trong lòng ta lại dấy lên một suy đoán gần như vô lý.
Tạ Cửu mới chính là người ở rừng hạnh lâm năm đó đã cứu ta và đưa ta trở về thành chứ không phải Thẩm Vấn An.
Những suy đoán đã nảy sinh, giống như một trận đại hồng thuỷ, nằm ngoài tầm kiểm soát.
Lòng ta bồn chồn không yên, không muốn chờ đợi thêm một giây phút nào.
Ngay giữa trưa ngày hôm đó, ta sai người đưa tới một con ngựa tốt, mang theo loại thuốc trị thương tốt nhất, cưỡi ngựa lao nhanh về phía kinh thành.
Ba năm qua, Tạ Cửu tìm vô số những lang y có tiếng để chữa trị.
Tay của ta tuy vẫn không thể cầm được vật nặng nhưng cũng đủ để có thể cầm được một thanh kiếm nhắn được chế tạo đặc biệt. Vẫn là nên cầm theo đề phòng bất trắc.
Ta biết mình tới đó không giúp được gì, có thể còn ngáng chân nhưng trực giác của ta mách bảo, nếu không đi, ta có lẽ sẽ bỏ lỡ điều gì đó.
Trong lòng hoảng sợ, trên đường còn đi lạc vài lần. Càng đến gần kinh thành, mùi máo tươi trong không khí càng đậm.
Thậm chí còn thấy trên mặt đất đầy máu tươi, cùng vô số thi thể.
Ta không có ý định tiếp cận chiến trường, nghĩ rằng trước hết sẽ tìm một chỗ dừng chân gần đó để hỏi thăm tình hình.
Nhưng còn chưa tìm được chỗ dừng nào, trên đường đi còn bị một nhóm binh lính chặn lại.
Đúng là vận khí không tốt.
Người dẫn đầu, nói đúng hơn là Thẩm Vấn An, người mà ta đã gặp hai tháng trước.
Thư của Tạ Cửu giống dặn dò lại giống như di thư khiến lòng ta chấn động.
Đặc biệt có một câu hắn viết “ vào rừng hạnh lâm thả hoa giấy như ngày đầu gặp nhau” càng làm cho ta như bị sét đánh.
Bởi năm đó ta cưỡi ngựa ngã vỡ đầu trong rừng hoa hạnh lâm, người cứu ta và đưa ta về phủ chính là Thẩm Vấn An.
Lần đầu tiên gặp Tạ Cửu, khi đó ta mười một tuổi. Ông nội ta mở tiệc mời gia đình Trấn Quốc công tới dự. Ta còn không biết hắn là hoàng tử.
Tính tình hắn so với hiện tại khác nhau hoàn toàn.
Rụt rè, nhút nhát cũng không thích nói chuyện. Ngay cả khi Trấn Quốc công nói hắn qua nói chuyện với ta, hắn cũng im lặng không nói một lời.
Mấy ngày đó, ta ngã vỡ đầu nên mắt tạm thời không nhìn thấy gì, trong lòng buồn bực chỉ ở bữa tiệc một lúc rồi vội vàng quay trở lại phòng. Đến cả mặt mũi hắn dọc ngang thế nào ta còn không biết.
Cho đến mùa thu năm thứ hai, hắn từ kinh thành tới Lương Châu, làm việc dưới trướng của ông nội ta.
Về sau nghe nói vị hoàng tử mới tới Lương Châu kia không muốn sống, mỗi lần ra trận trong khi tập luyện, hắn đều là kẻ tiên phong.
Ta với hắn gặp nhau không nhiều, số lần gặp đếm trên đầu ngón tay.
Ấn tượng sâu sắc nhất là một ngày trước khi ta với Thẩm Vấn An thành thân.
Hắn trèo tường vào Chung gia, đứng ở ngoài cửa sổ phòng ta một vò rượu để chúc mừng.
Rõ ràng những kí ức đó của ta không hề sai.
Nhưng theo bức thư, trong lòng ta lại dấy lên một suy đoán gần như vô lý.
Tạ Cửu mới chính là người ở rừng hạnh lâm năm đó đã cứu ta và đưa ta trở về thành chứ không phải Thẩm Vấn An.
Những suy đoán đã nảy sinh, giống như một trận đại hồng thuỷ, nằm ngoài tầm kiểm soát.
Lòng ta bồn chồn không yên, không muốn chờ đợi thêm một giây phút nào.
Ngay giữa trưa ngày hôm đó, ta sai người đưa tới một con ngựa tốt, mang theo loại thuốc trị thương tốt nhất, cưỡi ngựa lao nhanh về phía kinh thành.
Ba năm qua, Tạ Cửu tìm vô số những lang y có tiếng để chữa trị.
Tay của ta tuy vẫn không thể cầm được vật nặng nhưng cũng đủ để có thể cầm được một thanh kiếm nhắn được chế tạo đặc biệt. Vẫn là nên cầm theo đề phòng bất trắc.
Ta biết mình tới đó không giúp được gì, có thể còn ngáng chân nhưng trực giác của ta mách bảo, nếu không đi, ta có lẽ sẽ bỏ lỡ điều gì đó.
Trong lòng hoảng sợ, trên đường còn đi lạc vài lần. Càng đến gần kinh thành, mùi máo tươi trong không khí càng đậm.
Thậm chí còn thấy trên mặt đất đầy máu tươi, cùng vô số thi thể.
Ta không có ý định tiếp cận chiến trường, nghĩ rằng trước hết sẽ tìm một chỗ dừng chân gần đó để hỏi thăm tình hình.
Nhưng còn chưa tìm được chỗ dừng nào, trên đường đi còn bị một nhóm binh lính chặn lại.
Đúng là vận khí không tốt.
Người dẫn đầu, nói đúng hơn là Thẩm Vấn An, người mà ta đã gặp hai tháng trước.