Chương 19 - Không Trốn Tránh - Đúng Lúc Gặp Được Người
19
Lần này, Tạ Cửu không trốn tránh.
Hắn nhìn ta chằm chằm, mắt ửng đỏ,
“Được".
…..
Một hôn lễ đã trì hoãn suốt ba năm khiến không khí trong Tạ phủ náo nhiệt vô cùng.
Hôn lễ được ấn định vào ba tháng sau, ngày 27 tháng 4. ‘
Cần sính lễ cho lễ hỏi, cần chế tác lễ phục cưới.
Thời gian rất gấp gáp. Nhưng Tạ Cửu còn cảm thấy chưa đủ nhanh. Trực tiếp đôn đốc sát sao quá trình làm trang phục cưới.
Mỗi ngày đều hỏi ta: “Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?”
Ta và hắn đều mong chờ tới ngày đó.
Ta cùng hắn đều lòng tràn đầy chờ mong.
Còn chưa chờ được tới ngày thành thân, kinh đô truyền đến tin tức Hoài Vương và Thẩm Vấn An tạo phản.
Ngày tin tức truyền tới Vân Châu, Tạ Cửu đang ở trong phòng ta phân vân không biết chọn nhà nào để đặt quà mừng, Trương gia ở thành Đông hay Liễu gia ở thành Nam?
Nghe người hầu tới báo tin, Hoài Vương cùng Thẩm Vấn An đã đánh tới Càn An, còn hai thành trì nữa là tới kinh thành.
Sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc.
“Tứ ca sao lại trở nên hung dữ như vậy? Phía kinh thành sao rồi? Có kế sách gì chưa? Đã tập hợp binh lính chưa?”
Hắn túm lấy người hầu hỏi liên tục.
“Không có, tin tức phía kinh thành dường như đã bị Hoài Vương chặn lại, không có bất kì động thái nào.”
“Là Trấn Quốc công với thúc thúc của ngài cho người tới hỏi bọn họ tiếp tay với nhau làm việc xấu, ngài có muốn loại bỏ vũng bùn này không?”
Tạ Cửu không trả lời, chỉ là nhìn ta rất lâu. Một lúc sau cười lớn:
“A Lê, không sao đâu, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút.”
“Nàng yên tâm, ta chỉ là một kẻ tầm thường không thể rời khỏi Vân Chân, không có ý định tham gia..”
“Mà quan trọng là hôn lễ của chúng ta….”
Ta Cửu nói sẽ không đi tiến vào vũng lầy này nhưng ta biết nếu hắn không làm thì Trấn quốc công tất nhiên sẽ làm..
Năm đó Hoài Vương và hoàng đế trị vì tranh giành ngai vàng, kinh đô náo loạn.
Tân đế đăng cơ chưa đầy một năm, chưa có nền móng vững chắc.
Hiện tại không dám tùy tiện điều động binh lính từ các thành trì khác.
Hiện nay người duy nhất có thể huy động được binh lính chỉ có thể là ông ngoại của Tạ Cửu, Trấn Quốc công ở phía An Châu thành nhưng cũng tới hai vạn binh.
Không có thánh chỉ, đưa binh lính vào thành chính là phản quốc.
Tình hình này so với thành Lăng Tây năm đó có phần căng thẳng hơn.
Tạ Cửu tính tình ngay thẳng, dường như không quan tâm thế sự.
Nhưng hắn giống ông nội ta, trong lòng luôn lo nghĩ cho bá tánh Đại Sở.
Tất nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Hoài Vương đưa quân tiến vào kinh thành.
Quả nhiên.
Sáng sớm ngày hôm sau đã không thấy bóng dáng của hắn, chỉ để lại một lá thư.
Trang đầu tiên là suy nghĩ của hắn về cục điện lúc này:
[ Phụ hoàng ta lòng dạ hẹp hòi, chỉ muốn có được cả thiên hạ trong tay, không bao giờ chấp nhận công sức của người khác. Điều đúng đắn nhất mà người làm được chính là trao ngai vị cho Ngũ ca ta.]
[ Tứ ca ở bên cạnh người không học được gì ngoài sự tàn ác và nghi ngờ người khác. Nếu hắn nắm quyền lực trong tay, tương lại sau này của đất nước này có lẽ sẽ rơi vào cảnh khốn cùng.]
[ Nhưng Ngũ ca thì khác, huynh ấy sẽ là một vị vua anh minh, tài giỏi sẽ được lưu danh sử sách muôn đời.]
Trang sau mới là cho ta:
[A Lê, lần điều binh này có phần nguy hiểm, ta không muốn giấu nàng nhưng chuyện của Chung tướng quân năm đó khiến ta nhiều năm hối hận không thôi. Lần này ta cũng không thể giương mắt nhìn ông ngoại và thúc thúc ta gặp nguy hiểm.]
[ Nàng hãy ở yên trong phủ chờ ta, đừng chạy lung tung, bất kể nơi nào đi chăng nữa.]
[Nghe nói ngoài thành Vân Châu có một rừng hoa mai rất lớn, chờ ta bình an trở về sẽ đưa nàng đi thả hoa giấy trong rừng hạnh lâm, giống như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.]
[Nếu có chuyện ngoài ý muốn không may xảy ra hãy tới Kỳ Xuyên, ta đã chuẩn bị cho nàng đầy đủ nhà cửa, ruộng vườn cũng đủ cho nàng cơm ăn áo mặc, an nhàn sống cả đời.]
[Nàng đừng quá lo lắng, ta có niềm tin vào chính mình….]
Lần này, Tạ Cửu không trốn tránh.
Hắn nhìn ta chằm chằm, mắt ửng đỏ,
“Được".
…..
Một hôn lễ đã trì hoãn suốt ba năm khiến không khí trong Tạ phủ náo nhiệt vô cùng.
Hôn lễ được ấn định vào ba tháng sau, ngày 27 tháng 4. ‘
Cần sính lễ cho lễ hỏi, cần chế tác lễ phục cưới.
Thời gian rất gấp gáp. Nhưng Tạ Cửu còn cảm thấy chưa đủ nhanh. Trực tiếp đôn đốc sát sao quá trình làm trang phục cưới.
Mỗi ngày đều hỏi ta: “Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?”
Ta và hắn đều mong chờ tới ngày đó.
Ta cùng hắn đều lòng tràn đầy chờ mong.
Còn chưa chờ được tới ngày thành thân, kinh đô truyền đến tin tức Hoài Vương và Thẩm Vấn An tạo phản.
Ngày tin tức truyền tới Vân Châu, Tạ Cửu đang ở trong phòng ta phân vân không biết chọn nhà nào để đặt quà mừng, Trương gia ở thành Đông hay Liễu gia ở thành Nam?
Nghe người hầu tới báo tin, Hoài Vương cùng Thẩm Vấn An đã đánh tới Càn An, còn hai thành trì nữa là tới kinh thành.
Sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc.
“Tứ ca sao lại trở nên hung dữ như vậy? Phía kinh thành sao rồi? Có kế sách gì chưa? Đã tập hợp binh lính chưa?”
Hắn túm lấy người hầu hỏi liên tục.
“Không có, tin tức phía kinh thành dường như đã bị Hoài Vương chặn lại, không có bất kì động thái nào.”
“Là Trấn Quốc công với thúc thúc của ngài cho người tới hỏi bọn họ tiếp tay với nhau làm việc xấu, ngài có muốn loại bỏ vũng bùn này không?”
Tạ Cửu không trả lời, chỉ là nhìn ta rất lâu. Một lúc sau cười lớn:
“A Lê, không sao đâu, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút.”
“Nàng yên tâm, ta chỉ là một kẻ tầm thường không thể rời khỏi Vân Chân, không có ý định tham gia..”
“Mà quan trọng là hôn lễ của chúng ta….”
Ta Cửu nói sẽ không đi tiến vào vũng lầy này nhưng ta biết nếu hắn không làm thì Trấn quốc công tất nhiên sẽ làm..
Năm đó Hoài Vương và hoàng đế trị vì tranh giành ngai vàng, kinh đô náo loạn.
Tân đế đăng cơ chưa đầy một năm, chưa có nền móng vững chắc.
Hiện tại không dám tùy tiện điều động binh lính từ các thành trì khác.
Hiện nay người duy nhất có thể huy động được binh lính chỉ có thể là ông ngoại của Tạ Cửu, Trấn Quốc công ở phía An Châu thành nhưng cũng tới hai vạn binh.
Không có thánh chỉ, đưa binh lính vào thành chính là phản quốc.
Tình hình này so với thành Lăng Tây năm đó có phần căng thẳng hơn.
Tạ Cửu tính tình ngay thẳng, dường như không quan tâm thế sự.
Nhưng hắn giống ông nội ta, trong lòng luôn lo nghĩ cho bá tánh Đại Sở.
Tất nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Hoài Vương đưa quân tiến vào kinh thành.
Quả nhiên.
Sáng sớm ngày hôm sau đã không thấy bóng dáng của hắn, chỉ để lại một lá thư.
Trang đầu tiên là suy nghĩ của hắn về cục điện lúc này:
[ Phụ hoàng ta lòng dạ hẹp hòi, chỉ muốn có được cả thiên hạ trong tay, không bao giờ chấp nhận công sức của người khác. Điều đúng đắn nhất mà người làm được chính là trao ngai vị cho Ngũ ca ta.]
[ Tứ ca ở bên cạnh người không học được gì ngoài sự tàn ác và nghi ngờ người khác. Nếu hắn nắm quyền lực trong tay, tương lại sau này của đất nước này có lẽ sẽ rơi vào cảnh khốn cùng.]
[ Nhưng Ngũ ca thì khác, huynh ấy sẽ là một vị vua anh minh, tài giỏi sẽ được lưu danh sử sách muôn đời.]
Trang sau mới là cho ta:
[A Lê, lần điều binh này có phần nguy hiểm, ta không muốn giấu nàng nhưng chuyện của Chung tướng quân năm đó khiến ta nhiều năm hối hận không thôi. Lần này ta cũng không thể giương mắt nhìn ông ngoại và thúc thúc ta gặp nguy hiểm.]
[ Nàng hãy ở yên trong phủ chờ ta, đừng chạy lung tung, bất kể nơi nào đi chăng nữa.]
[Nghe nói ngoài thành Vân Châu có một rừng hoa mai rất lớn, chờ ta bình an trở về sẽ đưa nàng đi thả hoa giấy trong rừng hạnh lâm, giống như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.]
[Nếu có chuyện ngoài ý muốn không may xảy ra hãy tới Kỳ Xuyên, ta đã chuẩn bị cho nàng đầy đủ nhà cửa, ruộng vườn cũng đủ cho nàng cơm ăn áo mặc, an nhàn sống cả đời.]
[Nàng đừng quá lo lắng, ta có niềm tin vào chính mình….]