Chương 15 - Sự Hiểu Lầm - Đúng Lúc Gặp Được Người
15
Tạ Cửu đuổi theo rất nhanh.
Chốc lát đã ép chiếc xe ngựa kia dừng lại.
“Thẩm Vấn An! Thả phu nhân của ta ra!”
Hắn gào lên.
Qua tấm màn che, có thể cảm nhận được cơn giận dữ của hắn.
Sắc mặt Thẩm Vấn An lại trầm xuống.
Hắn vén rèm xuống xe ngựa, giọng nói lạnh lẽo như mùa đông lạnh giá.
“Phu nhân của ngươi? Nàng rõ ràng là phu nhân của ta, Chung Lê!”
Phía bên ngoài trở nên yên lặng.
Không cần đoán cũng biết sắc mặt của Tạ Cửu lúc này thế nào.
Tạ Cửu rất tốt, chính trực và ngay thẳng.
Nhưng có vẻ hắn trở nên thiếu quyết đoán khi có những chuyện liên quan đến ta, nhiều suy nghĩ, lo âu.
Ta biết hắn lại nghĩ nhiều, không chịu nổi mà than thở.
“Phu quân, tay chân ta đều bị trói chặt, rất đau. Chàng không cứu ta sao?”
Sắc mặt của hai người đàn ông ngoài xe như nào, ta không nhìn thấy.
Chỉ có thể nghe thấy giọng nói của Tạ Cửu vang lên cao vút.
“ Được, ta tới đâyyyyy!”
………
Một thanh âm “Keng keng" vang lên, ngoài xe ngựa vang lên tiếng đao kiếm chạm vào nhau tạo ra tiếng kêu chói tai.
Ta không chờ nổi Tạ Cửu tới cứu người, vô tình sờ vào tay áo.
Ta phát hiện ra vật mà Tô Dao Dao nhét vào là một con dao.
Ta cắt phăng sợi dây thừng, nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Tên phu xe của Thẩm Vấn An đang trốn mất dạng sau bụi cây, hắn run bần bật không dám nhìn về phía bên này.
Mà cách đó không xa, hai người đàn ông đang đánh nhau không phân thắng bại.
Mà hai cái miệng cũng làm việc không ngừng nghỉ,
Thẩm Vấn An: “ Tạ Cửu! Ngươi lợi dụng lúc A Lê bị trọng thương mất trí nhớ để lừa nàng, kẻ tiểu nhân.”
“Ngươi nhìn xem đây là nơi nào?”
“Ngày hôm nay đã sớm ra khỏi địa phận thành Vân Châu, trước kia một trăm gậy sắt không giếc được ngươi. Nhưng lần này ngươi không may mắn được vậy đâu!”
Ta Cửu cũng không yếu thế.
“Ta khinh! Đây chính là Tống Ngọc, phu nhân của ta! Chỉ cần có thể cứu được phu nhân của ta cho dù có tới kinh thành thì cũng có sao?”
“Thật ra ngươi mới chính là kẻ đáng thương luôn ganh ghét với hạnh phúc của người khác!”
“Ta với phu nhân của mình là một đôi, ngươi chỉ có thể sống một mình như vậy cho đến khi xuống mồ, đến chếch cũng sẽ không được nghe lời tha thứ!”
………
Bọn họ mải giằng co.
Không ai chú ý tới việc ta đang cầm dao.
Thẩm Vấn An còn muốn nói thêm, nhưng chữ “ngươi” vừa nói ra khỏi miệng.
Bỗng nghẹn lại trong cổ họng.
Kiếm trong tay hắn bị đánh bay.
Nhưng hắn không quan tâm, chỉ chậm rãi quay người lại, vẻ mặt vô cùng khó tin, mắt mở to.
“A Lê, nàng muốn giếc ta sao?”
Con dao đâm vào bả vai hắn, máu tươi thấm đẫm quần áo.
Sau kiếm này, ta với hắn coi như không ai nợ ai. Ta nghĩ như vậy, lùi về phía sau một bước, đứng chắn trước mặt Tạ Cửu.
“Thẩm tướng quân, ngài nhận nhầm người rồi!”
“Không ai được chạm vào phu quân của ta!’
“Cho dù kẻ đó là ai, cũng không được….”
Tạ Cửu đuổi theo rất nhanh.
Chốc lát đã ép chiếc xe ngựa kia dừng lại.
“Thẩm Vấn An! Thả phu nhân của ta ra!”
Hắn gào lên.
Qua tấm màn che, có thể cảm nhận được cơn giận dữ của hắn.
Sắc mặt Thẩm Vấn An lại trầm xuống.
Hắn vén rèm xuống xe ngựa, giọng nói lạnh lẽo như mùa đông lạnh giá.
“Phu nhân của ngươi? Nàng rõ ràng là phu nhân của ta, Chung Lê!”
Phía bên ngoài trở nên yên lặng.
Không cần đoán cũng biết sắc mặt của Tạ Cửu lúc này thế nào.
Tạ Cửu rất tốt, chính trực và ngay thẳng.
Nhưng có vẻ hắn trở nên thiếu quyết đoán khi có những chuyện liên quan đến ta, nhiều suy nghĩ, lo âu.
Ta biết hắn lại nghĩ nhiều, không chịu nổi mà than thở.
“Phu quân, tay chân ta đều bị trói chặt, rất đau. Chàng không cứu ta sao?”
Sắc mặt của hai người đàn ông ngoài xe như nào, ta không nhìn thấy.
Chỉ có thể nghe thấy giọng nói của Tạ Cửu vang lên cao vút.
“ Được, ta tới đâyyyyy!”
………
Một thanh âm “Keng keng" vang lên, ngoài xe ngựa vang lên tiếng đao kiếm chạm vào nhau tạo ra tiếng kêu chói tai.
Ta không chờ nổi Tạ Cửu tới cứu người, vô tình sờ vào tay áo.
Ta phát hiện ra vật mà Tô Dao Dao nhét vào là một con dao.
Ta cắt phăng sợi dây thừng, nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Tên phu xe của Thẩm Vấn An đang trốn mất dạng sau bụi cây, hắn run bần bật không dám nhìn về phía bên này.
Mà cách đó không xa, hai người đàn ông đang đánh nhau không phân thắng bại.
Mà hai cái miệng cũng làm việc không ngừng nghỉ,
Thẩm Vấn An: “ Tạ Cửu! Ngươi lợi dụng lúc A Lê bị trọng thương mất trí nhớ để lừa nàng, kẻ tiểu nhân.”
“Ngươi nhìn xem đây là nơi nào?”
“Ngày hôm nay đã sớm ra khỏi địa phận thành Vân Châu, trước kia một trăm gậy sắt không giếc được ngươi. Nhưng lần này ngươi không may mắn được vậy đâu!”
Ta Cửu cũng không yếu thế.
“Ta khinh! Đây chính là Tống Ngọc, phu nhân của ta! Chỉ cần có thể cứu được phu nhân của ta cho dù có tới kinh thành thì cũng có sao?”
“Thật ra ngươi mới chính là kẻ đáng thương luôn ganh ghét với hạnh phúc của người khác!”
“Ta với phu nhân của mình là một đôi, ngươi chỉ có thể sống một mình như vậy cho đến khi xuống mồ, đến chếch cũng sẽ không được nghe lời tha thứ!”
………
Bọn họ mải giằng co.
Không ai chú ý tới việc ta đang cầm dao.
Thẩm Vấn An còn muốn nói thêm, nhưng chữ “ngươi” vừa nói ra khỏi miệng.
Bỗng nghẹn lại trong cổ họng.
Kiếm trong tay hắn bị đánh bay.
Nhưng hắn không quan tâm, chỉ chậm rãi quay người lại, vẻ mặt vô cùng khó tin, mắt mở to.
“A Lê, nàng muốn giếc ta sao?”
Con dao đâm vào bả vai hắn, máu tươi thấm đẫm quần áo.
Sau kiếm này, ta với hắn coi như không ai nợ ai. Ta nghĩ như vậy, lùi về phía sau một bước, đứng chắn trước mặt Tạ Cửu.
“Thẩm tướng quân, ngài nhận nhầm người rồi!”
“Không ai được chạm vào phu quân của ta!’
“Cho dù kẻ đó là ai, cũng không được….”