Chương 14 - Trận Địa - Đúng Lúc Gặp Được Người
14
Thời điểm Thấm Vấn An nói những lời này, trong mắt ngập tràn tình yêu.
Có chút quyến luyến, có chút thâm tình.
Nhưng một chữ ta cũng không tin. Chỉ là có chút ngạc nhiên.
Ba năm trước đây, ta và Tạ Cửu rõ ràng không có mối liên hệ nào. Nhưng Thẩm Vấn An và Tô Dao Dao đều biết rõ ý định trong lòng của hắn.
Ta ngừng suy nghĩ lan man, lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Vấn An đang chỉ ngồi cách ta vài bước chân.
“Thẩm tướng quân, nếu ngài đối với cố phu nhân là tình sâu nghĩa nặng như vậy, không bằng, ngài để dành sau này xuống âm phủ mà nói cho nàng biết?”
Nghe câu trả lời của ta, Thẩm Vấn An ánh mắt hơi tối dần.
Bỗng nhiên lộ ra vài phần hung ác, không chờ ta định thần lại, hắn tiến tới gần.
“A Lê, nàng không muốn thừa nhận, chẳng lẽ nàng đối với Tạ Cửu là diễn giả yêu thật? Nàng yêu hắn sao?”
Hắn nói khiến hô hấp của ta không thông, cái ngây người của ta khiến hắn càng thêm khó chịu.
Vẻ mặt hắn thay đổi, lập tức trở nên nham hiểm.
“Nàng có biết không, trận chiến ở thành Tây Lăng khi trước, chính là hắn chủ động điều binh nên Chung gia của nàng mới gặp phải đại nạn?”
“Năm đó khi quân Khương bất ngờ đánh úp thành Lương Châu sao có thể trùng hợp đến vậy? Ta vừa đi khỏi, hắn đã xuất hiện mang nàng đi?”
Hắn hỏi nhưng không phải chờ câu trả lời của ta.
“Đó là bởi vì hắn có dã tâm, cuộc chiến ở Lương Châu kia, hắn đến là để cướp nàng đi, tất cả đều là kế hoạch của hắn.”
Hắn nắm chặt lòng bàn tay, nghiến răng. Như thể nói ra sẽ khiến ta tin vào điều đó.
Đúng là như vậy.
Năm đó, thành Lăng Tây bị phá, chỉ trong năm ngày ngắn ngủn Yến quân đã chiếm được ba thành trì ở Quan Trung.
Tạ Cửu là người đầu tiên đề xuất việc điều binh tới tiếp viện.
Khi đó hắn nói: “ Án binh bất động, chờ chiếu chỉ điều binh từ triều đình cũng được nhưng tin tức này truyền về tới kinh thành xong lại truyền về, không biết sẽ mất bao lâu?”
“Người dân ở thành Tây Lăng không chờ nổi! Chờ thêm một ngày, không biết sẽ chếch bao nhiêu người? Thành Lương Châu điều binh tới thành Tây Lăng là gần nhất.”
“Hãy để ta đi! Sau khi chuyện đã xong, nếu phụ hoàng trách phạt, chỉ một mình ta làm việc này. Tuyệt đối sẽ không liên lụy tới Chung gia.”
Thật ra, không cần hắn đề xuất, ông nội ta cũng sẽ làm việc này.
Đêm đó rời khỏi thành Lương Châu, ông nội ta còn đánh hắn bất tỉnh.
Chuyện đã xong, Hoàng đế khiển trách.
Tạ Cửu đứng ra, muốn ôm hết trách nhiệm về mình.
Chính ông nội ta đã quỳ xuống cầu xin hắn.
“Điện hạ, cháu gái của ta đã được gả đi, Chung gia này chỉ còn mình lão già đây, không còn gì vướng bận. Ta già rồi, xưong cốt cũng chẳng còn ra chiến trường được bao lâu nữa, giếc cũng không giếc được vài tên lính.”
“Nhưng ngài thì khác. Ngài còn trẻ, còn có mưu trí lẫn gan dạ. Nước Đại Sở ta không thiếu hoàng tử nhưng nếu thiếu đi người biết lo nghĩ có bá tánh thật là một việc đáng buồn. Ngài sống lâu hơn một ngày cũng có thể bảo vệ bá tánh nước Đại Sở thêm một ngày…”
……
Đêm đó, ta đứng bên ngoài cửa sổ phòng ông nội.
Nghe thấy tiếng Tạ Cửu khóc lớn.
Cũng nghe hắn hứa hẹn với ông nội ta rằng sẽ một lòng vì bá tánh giống như ông nội ta cả đời đã làm.
Thẩm Vấn An muốn châm ngòi ly gián.
Buộc tội Tạ Cửu cấu kết với đám quân Khương, lên kế hoạch đánh chiếm thành Lương Châu, thật nực cười.
Bởi vì ta hiểu rõ, Tạ Cửu tuyệt đối không làm vậy.
“A Lê, chúng ta mới là vợ chồng. Cho dù trước kia ta không nhận ra được tình cảm của mình nhưng chưa bao giờ có ý muốn hại nàng.”
Thấy ta ngẩn tò te, Thẩm Vấn An tưởng rằng đã thao túng tâm lý ta bằng những lý do vớ vẩn kia.
Hắn nhẹ giọng:
“Ba năm trước tuy rằng ta đã bại trận và bị giáng chức, nhưng hiện tại ta được phục chức rồi, vẫn sống ở Thẩm phủ như xưa.”
“Chỉ cần nàng đồng ý, chúng ta sẽ như trước kia….Không, ta sẽ đối xử với nàng tốt hơn, tốt hơn trước gấp ngàn lần!”
“A Lê, cho ta một cơ hội, được không?”
Hắn trở mặt tốc độ cực kỳ nhanh, khi nói những lời này, trong mắt hắn tràn ngập tình yêu
Trước kia nếu nghe thấy những lời này, có lẽ ta sẽ mềm lòng.
Nhưng giờ giống như nghe được một câu chuyện cười.
Cuối cùng vẫn là không nhịn nổi mà bật cười.
Thâm tình đến muộn còn không bằng cỏ rác.
Ta muốn nói cho hắn biết ta không phải kẻ ngốc. Có thể phân biệt được kẻ đối diện có thể hối hận và chân thành hay không.
Còn chưa kịp mở miệng đã bị phu xe ở bên ngoài cắt ngang.
“Tướng quân, có người đuổi theo!”
Thời điểm Thấm Vấn An nói những lời này, trong mắt ngập tràn tình yêu.
Có chút quyến luyến, có chút thâm tình.
Nhưng một chữ ta cũng không tin. Chỉ là có chút ngạc nhiên.
Ba năm trước đây, ta và Tạ Cửu rõ ràng không có mối liên hệ nào. Nhưng Thẩm Vấn An và Tô Dao Dao đều biết rõ ý định trong lòng của hắn.
Ta ngừng suy nghĩ lan man, lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Vấn An đang chỉ ngồi cách ta vài bước chân.
“Thẩm tướng quân, nếu ngài đối với cố phu nhân là tình sâu nghĩa nặng như vậy, không bằng, ngài để dành sau này xuống âm phủ mà nói cho nàng biết?”
Nghe câu trả lời của ta, Thẩm Vấn An ánh mắt hơi tối dần.
Bỗng nhiên lộ ra vài phần hung ác, không chờ ta định thần lại, hắn tiến tới gần.
“A Lê, nàng không muốn thừa nhận, chẳng lẽ nàng đối với Tạ Cửu là diễn giả yêu thật? Nàng yêu hắn sao?”
Hắn nói khiến hô hấp của ta không thông, cái ngây người của ta khiến hắn càng thêm khó chịu.
Vẻ mặt hắn thay đổi, lập tức trở nên nham hiểm.
“Nàng có biết không, trận chiến ở thành Tây Lăng khi trước, chính là hắn chủ động điều binh nên Chung gia của nàng mới gặp phải đại nạn?”
“Năm đó khi quân Khương bất ngờ đánh úp thành Lương Châu sao có thể trùng hợp đến vậy? Ta vừa đi khỏi, hắn đã xuất hiện mang nàng đi?”
Hắn hỏi nhưng không phải chờ câu trả lời của ta.
“Đó là bởi vì hắn có dã tâm, cuộc chiến ở Lương Châu kia, hắn đến là để cướp nàng đi, tất cả đều là kế hoạch của hắn.”
Hắn nắm chặt lòng bàn tay, nghiến răng. Như thể nói ra sẽ khiến ta tin vào điều đó.
Đúng là như vậy.
Năm đó, thành Lăng Tây bị phá, chỉ trong năm ngày ngắn ngủn Yến quân đã chiếm được ba thành trì ở Quan Trung.
Tạ Cửu là người đầu tiên đề xuất việc điều binh tới tiếp viện.
Khi đó hắn nói: “ Án binh bất động, chờ chiếu chỉ điều binh từ triều đình cũng được nhưng tin tức này truyền về tới kinh thành xong lại truyền về, không biết sẽ mất bao lâu?”
“Người dân ở thành Tây Lăng không chờ nổi! Chờ thêm một ngày, không biết sẽ chếch bao nhiêu người? Thành Lương Châu điều binh tới thành Tây Lăng là gần nhất.”
“Hãy để ta đi! Sau khi chuyện đã xong, nếu phụ hoàng trách phạt, chỉ một mình ta làm việc này. Tuyệt đối sẽ không liên lụy tới Chung gia.”
Thật ra, không cần hắn đề xuất, ông nội ta cũng sẽ làm việc này.
Đêm đó rời khỏi thành Lương Châu, ông nội ta còn đánh hắn bất tỉnh.
Chuyện đã xong, Hoàng đế khiển trách.
Tạ Cửu đứng ra, muốn ôm hết trách nhiệm về mình.
Chính ông nội ta đã quỳ xuống cầu xin hắn.
“Điện hạ, cháu gái của ta đã được gả đi, Chung gia này chỉ còn mình lão già đây, không còn gì vướng bận. Ta già rồi, xưong cốt cũng chẳng còn ra chiến trường được bao lâu nữa, giếc cũng không giếc được vài tên lính.”
“Nhưng ngài thì khác. Ngài còn trẻ, còn có mưu trí lẫn gan dạ. Nước Đại Sở ta không thiếu hoàng tử nhưng nếu thiếu đi người biết lo nghĩ có bá tánh thật là một việc đáng buồn. Ngài sống lâu hơn một ngày cũng có thể bảo vệ bá tánh nước Đại Sở thêm một ngày…”
……
Đêm đó, ta đứng bên ngoài cửa sổ phòng ông nội.
Nghe thấy tiếng Tạ Cửu khóc lớn.
Cũng nghe hắn hứa hẹn với ông nội ta rằng sẽ một lòng vì bá tánh giống như ông nội ta cả đời đã làm.
Thẩm Vấn An muốn châm ngòi ly gián.
Buộc tội Tạ Cửu cấu kết với đám quân Khương, lên kế hoạch đánh chiếm thành Lương Châu, thật nực cười.
Bởi vì ta hiểu rõ, Tạ Cửu tuyệt đối không làm vậy.
“A Lê, chúng ta mới là vợ chồng. Cho dù trước kia ta không nhận ra được tình cảm của mình nhưng chưa bao giờ có ý muốn hại nàng.”
Thấy ta ngẩn tò te, Thẩm Vấn An tưởng rằng đã thao túng tâm lý ta bằng những lý do vớ vẩn kia.
Hắn nhẹ giọng:
“Ba năm trước tuy rằng ta đã bại trận và bị giáng chức, nhưng hiện tại ta được phục chức rồi, vẫn sống ở Thẩm phủ như xưa.”
“Chỉ cần nàng đồng ý, chúng ta sẽ như trước kia….Không, ta sẽ đối xử với nàng tốt hơn, tốt hơn trước gấp ngàn lần!”
“A Lê, cho ta một cơ hội, được không?”
Hắn trở mặt tốc độ cực kỳ nhanh, khi nói những lời này, trong mắt hắn tràn ngập tình yêu
Trước kia nếu nghe thấy những lời này, có lẽ ta sẽ mềm lòng.
Nhưng giờ giống như nghe được một câu chuyện cười.
Cuối cùng vẫn là không nhịn nổi mà bật cười.
Thâm tình đến muộn còn không bằng cỏ rác.
Ta muốn nói cho hắn biết ta không phải kẻ ngốc. Có thể phân biệt được kẻ đối diện có thể hối hận và chân thành hay không.
Còn chưa kịp mở miệng đã bị phu xe ở bên ngoài cắt ngang.
“Tướng quân, có người đuổi theo!”