Chương 26 - Đứa Trẻ Biết Khóc Sẽ Có Kẹo Ăn
Ba không chịu thua, phản bác lại: "Cô cũng gắp mà? Chẳng lẽ cô không nhớ à? Con bé bị dị ứng từ hồi tiểu học chẳng phải cô đã ở bên nó sao? Cô không nên nhớ rõ hơn tôi sao?"
"Chẳng lẽ nó chỉ là con riêng của tôi à?!"
"Bình thường cô hay đưa con đi ăn ngoài, chẳng lẽ cô không nhớ nổi con bé có thể ăn gì, không ăn gì sao?" Ba tức giận đến bật cười: "Cô là người nấu cơm hằng ngày, chẳng lẽ cô không nhớ con bé không thể ăn hải sản sao?"
...
Tiếng cãi vã không ngừng lại, thậm chí tôi còn nghe thấy có y tá đến nhắc nhở họ: "Làm ơn nói nhỏ lại."
Tôi bỗng cảm thấy hối hận, tôi không nên ăn đống hải sản đó.
Tôi không nên mơ tưởng rằng họ sẽ cảm thấy tội lỗi vì sự quên lãng của mình. Tôi không nên nghĩ rằng mình sẽ nhận được thêm một chút chú ý chỉ vì họ cảm thấy có lỗi.
Tôi chỉ là một trách nhiệm bị đùn đẩy qua lại như thể đẩy qua cho đối phương, họ có thể thoát khỏi vòng xoáy "là lỗi của tôi."
Tiếng cãi vã ngoài cửa vẫn chưa dừng, tôi xoay người, mắt tôi mờ dần.
Ánh sáng lóa nhoáng, tất cả dừng lại.
Những mảng màu rời rạc hòa vào nhau, tạo thành hình ảnh mẹ tôi ngồi bên giường năm tôi mười ba tuổi. Bàn tay mẹ lướt qua mái tóc ướt đẫm mồ hôi của tôi, mẹ nói: "Nhìn thấy con ốm, lòng mẹ đau lắm."
Tôi nhắm mắt lại.
"Xin lỗi."
"Mẹ ơi."
14
Hôm sau tôi trốn khỏi bệnh viện.
Sau khi ba mẹ cãi nhau xong, ba bỏ đi, mẹ đẩy cửa vào, mặt mày đầy mệt mỏi, nhìn tôi nằm trên giường, mẹ chỉ nói một câu: "Sau này đừng ăn hải sản nữa, nhớ chưa."
Tôi không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhìn ra cửa sổ, không đáp lại, mẹ cũng không nói thêm gì, chỉ kéo chăn cho tôi: "Sáng mai mẹ sẽ quay lại thăm con."
Tôi trốn đi vào sáng sớm, thành phố vẫn còn ngái ngủ. Tôi đi bộ trên con đường vắng người, lần đầu tiên cảm thấy việc dậy sớm thật đẹp, trong túi tôi còn hai mươi lăm tệ, không mang theo điện thoại, tôi tiêu bốn tệ để đi hai chuyến xe buýt, từ trạm đầu đến trạm cuối.
Xuống xe ở rìa thành phố, tôi tìm một công viên, ngồi trên ghế dài phơi nắng, dùng ba tệ mua một que kem.
Kem ngọt lịm, chỉ là hơi lạnh buốt răng.
Tôi đi ngang qua một gia đình ba người, đứa trẻ nhìn chằm chằm vào que kem của tôi một lúc rồi bất ngờ hét to: "Mẹ ơi! Con cũng muốn ăn kem."
"Giờ chưa tới mùa hè, không được ăn, sẽ đau bụng."
"Thế tại sao chị kia được ăn?"
Người mẹ nhìn tôi một cái, vừa hay chạm mắt tôi, khựng lại một lúc, rồi cúi xuống nói với đứa trẻ: "Chị ấy lén mẹ ăn đấy, giờ này ăn kem là không tốt."
Đứa trẻ định quấy khóc nhưng bị mẹ nó ôm lên vỗ về dỗ dành. Tôi nhìn họ đi xa dần, bỗng cảm thấy que kem trong miệng trở nên khó ăn, tối hôm đó tôi tìm một quán vỉa hè, dùng mười tệ để ăn một tô mì, trên tivi nhỏ phát quảng cáo.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, nhớ lại trong phim truyền hình, khi nhân vật chính bỏ trốn, họ sẽ phát thông báo tìm người trên tivi, những người trên màn hình sẽ lau nước mắt và kêu gọi: "Con đang ở đâu, hãy mau về nhà."
Làm tôi buồn khôn tả, nhưng mãi đến khi đèn phố đã lên tôi đã uống hết cả tô canh, trên tivi vẫn chỉ là quảng cáo: "Tết năm nay không nhận quà, chỉ nhận não bạch kim..."
Tôi đi dạo dọc bờ sông, khi đến trạm xe buýt, một chiếc xe buýt vừa đúng lúc đến.
Tuyến 514, trạm thứ hai từ cuối là nhà tôi, cửa xe mở ra, tôi bước tới một bước, rồi lại muốn lùi lại.
Bác tài gọi tôi: "Sao thế cháu? Không mang đủ tiền à?"
Tôi lắc đầu: "Cháu đợi chuyến sau."
"Không có chuyến sau đâu." Bác tài nói: "Đây là chuyến cuối rồi. Lên xe đi, cháu muốn về nhà phải không?"
Tôi sững người một lúc, cuối cùng vẫn bước lên xe, nhìn lại lần nữa thôi.
Nhìn xem họ thế nào.
Có tìm tôi không.
15
Tôi xuống xe khi đường phố đã tắt đèn, tôi đi về hướng nhà, khi gần đến dưới lầu thì nghe thấy có người gọi tên tôi: "Vi Vi! Vi Vi! Con ở đâu?!"
Là bà Trương dưới lầu, tôi đứng trong bóng tối của cây, nghe tiếng gọi từ khắp nơi, cùng với ánh sáng của đèn pin.
"Vi Vi! Con ở đâu?"
Có tiếng của cô Lý trên lầu, của chú Tống ở tiệm tạp hóa, của chị Hà hàng xóm...
Và của Chu Kiều.
Nhưng tôi nghe mãi, vẫn không nghe thấy tiếng ba mẹ.