Chương 23 - Đứa Trẻ Biết Khóc Sẽ Có Kẹo Ăn
Mẹ từ bếp chạy ra: "Chuyện gì thế? Tạ Thời Vi con lại chọc em khóc à?"
"Con không có! Là em muốn giành đồ của con!"
Mẹ bế em lên từ dưới đất: "Sao con không nhường em một chút? Em còn nhỏ mà."
"Nhã Nhã đừng khóc, đừng khóc. Mẹ sẽ mua cho con cái lớn hơn được không?"
"Không, con muốn cái kia!"
Ba giơ tay nhẹ nhàng lấy đồ chơi khỏi tay tôi đưa cho em: "Này, ba cho con này."
"Đó là của con! Rõ ràng ba đã nói là của con rồi!" Tôi lao đến giành lại thì bị ba đẩy ra:
"Sao con lại không biết điều thế? Không thể nhường em một chút hả? Nó là em ruột của con!"
Tôi không nói gì, lao vào giành lại làm ba tức giận nhốt tôi vào phòng không cho ăn cơm.
"Đợi khi nào con hiểu chuyện, ngoan ngoãn nghe lời, nhận ra lỗi sai thì khi đó con mới được ăn."
Tôi nằm trên giường khóc ướt cả gối, và đó cũng là khi tôi học được quy tắc đầu tiên:
Không được tranh giành đồ với Tạ Thời Cẩm.
4
Hồi Cẩm đi học mẫu giáo, ba mẹ tôi không có thời gian để đón em. Khi còn nhỏ, tôi thường đi xe buýt của trường về đến cổng khu nhà, rồi tự mình lên nhà là xong, nhưng bỗng nhiên họ lại nghĩ như vậy không an toàn lắm, thế là nhiệm vụ đón Cẩm về nhà rơi vào người tôi.
Tôi rất thích chơi với đám bạn trong khu, Cẩm cứ đòi tham gia cùng, nhưng không ai thích chơi với đứa nhỏ tuổi nhất, thế là em khóc. Tôi bị tiếng khóc của em làm phiền, cuối cùng Chu Kiều miễn cưỡng gật đầu, đồng ý cho em tham gia. Bốn, năm đứa trẻ cùng nhau chơi trò “đại bàng bắt gà con.” Cẩm làm con gà con ở cuối hàng.
Chu Kiều chạy rất nhanh khiến chúng tôi - đám gà con sợ quá vừa chạy vừa nhảy loạn lên, Cẩm không theo kịp, buông tay khỏi áo tôi, ngã xuống đất làm đầu gối bị trầy xước, em bật khóc thật to.
Mọi người dừng lại nhìn em, trò chơi không thể tiếp tục, đám bạn cũng bỏ đi hết, còn em vẫn cứ ngồi trên đất gào khóc. Chu Kiều nói: “Vi Vi, cậu ở đây đợi tớ một lát, tớ về nhà lấy băng cá nhân dán cho em gái cậu.”
“Ừa.”
Tôi không biết dỗ Cẩm, thỉnh thoảng có người qua lại nhìn chúng tôi với ánh mắt lạ lẫm, Cẩm khóc mệt thì ngừng lại một lát, tôi nói với em: “Đừng khóc nữa, lát nữa chị cho em kẹo nha…”
“Cẩm ơi!”
Giọng ba tôi đột nhiên vang lên, ông bước nhanh tới: “Sao lại ngồi dưới đất khóc?”
Tạ Thời Cẩm vừa dừng lại đã bật khóc tiếp, như thể có ai đó dùng dao kề vào cổ họng em: “Con... chơi với chị… Ngã rồi, đau lắm…”
Ba tôi nhấc em lên khỏi đất, cúi đầu liếc tôi, mặt trời buổi chiều vẫn chưa lặn, nhưng tự nhiên tôi thấy sống lưng hơi lạnh.
Về nhà roi tre quất vào mông tôi liên tục, tôi cũng như Cẩm, vừa khóc vừa hét. Sau bốn, năm roi, mẹ vào can: “Thôi đừng đánh nữa, con biết lỗi rồi mà. Lần sau phải cẩn thận, hiểu chưa?”
Mẹ giúp tôi kéo quần lên, dắt tôi về phòng, xoa đầu tôi: “Vi Vi, sau này ra ngoài chơi phải chú ý an toàn nghe chưa? Ba mẹ cũng vì lo lắng cho con với em thôi.”
Tôi không nói nên lời, khóc thút thít chui vào lòng mẹ, mẹ vừa vỗ lưng tôi vừa thở dài: “Sau này ba mẹ không còn nữa, con chỉ còn mỗi mình em gái thôi. Vậy nên con phải bảo vệ nó, dù bằng toàn bộ tính mạng con.”
“Hiểu chưa?”
5
Con không hiểu. Trẻ con có thể bảo vệ được ai cơ chứ?
Mẹ à,
Ngay cả bạn bằng tuổi của con, Chu Kiều cũng được ba mẹ cậu ấy bảo vệ.
Vậy ai sẽ bảo vệ con?
Hả mẹ?
6
Khi tôi vào tiểu học, cô giáo dạy chúng tôi tập viết nhật ký, viết vào cuốn sổ nhỏ có khóa, đó là bí mật chỉ mình mình biết.
Thật ra trẻ con chẳng có nhiều phiền muộn kéo dài, nhưng phiền muộn của tôi lại cứ dai dẳng. Trong cuốn nhật ký là những bài học mà tôi cứ ngỡ là mình đã sửa được nhưng lại cứ tiếp tục tranh giành tình yêu thiên vị.
Không được làm Tạ Thời Cẩm giận.
Vì ba mẹ sẽ nói, chắc chắn là lỗi của con.
Không được cãi lại ba mẹ.
Vì tôi là chị, phải hiểu chuyện, phải nhường em gái.