Chương 22 - Đứa Trẻ Biết Khóc Sẽ Có Kẹo Ăn
VI VI ƠI
Tác giả: Thập Tứ Kỳ
Khi mẹ mang thai em gái, bà nói với tôi: "Vi Vi, mẹ mang thai em là vì muốn tốt cho con."
Sau này, khi tôi lớn lên, có lần tôi bỏ nhà ra đi, sau đó bạn tôi đưa tôi về nhà, thế mà tôi lại nghe thấy ba than phiền với mẹ: "Giá mà chỉ sinh mình Nhã Nhã thôi. Con bé Vi Vi lớn rồi mà không biết nghe lời, không hiểu vợ chồng mình nuôi nó để làm gì."
Mẹ tôi không phản bác, bà chỉ nói: "Anh đừng giận nữa."
Và sau đó trong nhà chỉ còn lại mình em gái tôi đúng như họ mong.
Bởi vì tôi đã chet rồi.
Chet dưới đống đổ nát sau trận động đất, chỉ có mình em gái tôi sống sót.
1
Năm mẹ mang thai Tạ Thời Cẩm, tôi vừa tròn bốn tuổi, một tháng trước khi sinh, họ hàng kéo đến chơi, cậu lôi tôi từ chỗ đang chơi đồ chơi ra giữa đám người, cười hỏi: "Vi Vi, mẹ con sinh em xong là mẹ sẽ không thương con nữa đâu. Con phải làm sao?"
Tôi đang cầm con búp bê thì bỗng buông nó rơi xuống, tôi cãi: "Mẹ sẽ không bỏ rơi con đâu!"
Cậu cười hì hì bẹo má tôi: "Nếu em dễ thương hơn thì mẹ sẽ chỉ thương em thôi, không thương con nữa."
Trẻ con mà, tôi òa khóc, vừa đẩy cậu vừa nhào về phía mẹ: "Mẹ ơi..."
ba lập tức chắn trước mặt tôi: "Đừng đụng vào bụng mẹ."
Tôi không chạm được vào mẹ mà chỉ biết vừa khóc vừa la to khiến mọi người xung quanh cười rộ lên. Giữa tiếng cười ấy, mẹ cúi xuống xoa bụng: "Vi Vi, mẹ sinh em là vì muốn tốt cho con, ở một mình cô đơn lắm. Sau này sẽ có người chơi cùng con."
2
Ngày Tạ Thời Cẩm ra đời, tôi đi học mẫu giáo về, gõ cửa mãi mà không ai mở nên bà Trương dưới lầu gọi điện bàn cho ba mẹ, gọi mấy lần mà không ai bắt máy.
Lúc mặt trời sắp lặn, cậu tôi bỗng phóng xe máy tới: "Nhanh lên Vi Vi, mẹ sinh em con trong bệnh viện đó, mọi người đều bận, vừa mới có thời gian rảnh, giờ cậu chở con đi thăm em."
Cậu bế tôi đặt lên xe máy, phóng đi như bay, tới bệnh viện thì trời đã gần tối. Cậu đặt tôi trước cửa sổ kính, chỉ vào đứa trẻ trong chiếc nôi nhỏ: "Nhìn kìa Vi Vi, đó là em con đấy."
Đứa bé mới sinh chưa mở mắt, da nhăn nheo, tôi chẳng thấy có gì hay ho nhưng ba tôi với cậu cứ đứng đó nói chuyện không ngừng.
Lúc thì nói: "Cái mũi giống ba nó quá."
Lúc thì nói: "Mặt bé có hơi giống chị em hồi nhỏ."
Còn bụng tôi thì đói meo, nhưng dường như ba tôi không nghe thấy.
Tôi nhìn Tạ Thời Cẩm nằm trên giường, nghĩ bụng: Em ấy xấu quá.
3
Tạ Thời Cẩm xấu xí kia sau khi về nhà bỗng trở nên xinh đẹp, mẹ ôm em, khẽ đung đưa qua lại rồi nói với tôi: "Nhã Nhã* nhà chúng ta sau này lớn lên chắc chắn rất xinh."
*Tên cúng cơm của em gái nữ chính - Tạ Thời Cẩm.
Ba cười bên cạnh: "Giống ba nó mà, sao lại không đẹp được?"
Tôi cầm ly nước chạy lên cầu thang đưa cho mẹ, rồi ôm lấy chân ba hỏi: "Thế Vi Vi thì sao ạ?"
Ba nhìn xuống tôi, cười cười, bẹo má tôi một cái rồi nói: "Vi Vi cũng dễ thương mà."
Xinh đẹp là xinh đẹp, dễ thương là dễ thương, xinh đẹp thì có đặc quyền, còn dễ thương thì không.
Khi Tạ Thời Cẩm dần lớn lên, tôi mới dần nhận ra điều đó. Ví dụ như tên ở nhà của em ấy là "Nhã Nhã", còn tên tôi chỉ là một chữ trong tên thật. Ví dụ như em ấy làm vỡ cốc thì được bảo là "bé nó còn nhỏ mà, trẻ con thì biết gì đâu", còn tôi làm vỡ cốc thì chỉ nghe ba quở: "Lớn rồi mà cầm đồ còn không vững sao?"
Lần đầu tiên tôi bị đói là năm tám tuổi, vì Tạ Thời Cẩm, lúc đó em đã trắng trẻo bụ bẫm, trông như búp bê phúc lộc trong tranh Tết, ba đi công tác về mang cho chúng tôi quà, là hai bộ búp bê Barbie. Bộ của Tạ Thời Cẩm nhỏ hơn chút, ít hơn một bộ quần áo.
Vừa lúc tôi cầm đồ chơi từ tay ba, em bỗng giận dữ, giằng lấy, em đẩy tôi ngã xuống đất, giật đồ chơi: "Em muốn cái này! Cái này to hơn!"
"Đó là của chị!" Tôi từ dưới đất đứng dậy, ngay lập tức đi giành lại, nhưng Tạ Thời Cẩm giữ chặt, tôi vừa cố gắng giật vừa mạnh tay bẻ ngón tay em ra khiến em ngã ngồi xuống đất, lập tức khóc ré lên.