Chương 12 - Đứa Trẻ Biết Khóc Sẽ Có Kẹo Ăn
TRỌNG TRỌNG NAM, KHINH KHINH NỮ
Tác giả Trầm Chi
Mẹ tôi gửi vào nhóm gia đình một tờ biên lai báo án, bà bảo: "Mẹ bị lừa đảo qua điện thoại mất bốn mươi vạn rồi, tiền tiết kiệm không còn, tiền sính lễ của con hai cũng mất. Tháng này e là nhà mình không có gì để ăn nữa."
Chị cả xót xa định chuyển tiền ngay cho mẹ.
Tôi nhanh chóng ngăn chị lại: "Con dấu trên biên lai báo án là giả."
1
Sau khi họp nhóm xong, vừa ra khỏi phòng họp, tôi đã thấy nhóm gia đình rối loạn, mẹ tôi bảo bà bị lừa đảo qua điện thoại, mất bốn mươi vạn tệ, không chỉ mất hết tiền tiết kiệm mà còn chuyển cả tiền sính lễ của chị hai tôi cho kẻ lừa đảo.
Chị hai tôi gửi bốn, năm tin nhắn thoại, lo lắng đến phát khóc, bởi vì chị ấy sắp cưới, tiền sính lễ đáng lẽ phải mang về nhà chồng, giờ thì mất hết, không biết nhà chồng sẽ nghĩ sao về chị ấy đây?
Chị cả làm việc nhiều năm nên có chút tiền tiết kiệm, chị liền nói ngay: "Chị chuyển năm ngàn về nhà để ứng phó trước."
Ba tôi: "Ba với mẹ ăn vẫn đủ, chỉ khổ thằng em tháng này ở trường phải thắt lưng buộc bụng một chút."
Chị cả lo lắng: "Để chị chuyển hai vạn luôn."
Tôi mở ảnh biên lai báo án, phóng to lên, thấy rõ con dấu đỏ tươi in mấy chữ lớn "Sở công an Hoa Nam, tỉnh Nam Hải" thì nhíu mày.
Con dấu này quá sáng, viền đều như in màu… Là con dấu giả!
Tôi vội gọi điện cho chị cả: "Đừng chuyển tiền về nhà, con dấu là giả, có gì đó không đúng."
Chị cả: "Cái gì cơ???"
Tôi kiên nhẫn giải thích: "Nhà mình ở quê, báo án thì chắc chắn phải đến đồn công an huyện, con dấu sẽ ghi Sở công an phân cục xx, đồn công an xx, chứ không phải chỉ ghi phân cục."
Chị cả: "Ghi phân cục thì sao?"
Tôi thở dài: "Ghi phân cục nghĩa là đi báo án ở thành phố, chị nghĩ ba mẹ có chạy xa đến thế không?"
Chị cả giờ mới hiểu ra, kêu lên: "Ba mẹ đang lừa chúng ta? Tại sao?"
Tôi bỗng nghĩ ra điều gì đó, đoán: "Vì tiền sính lễ hai mươi vạn của chị hai."
Chị cả không thể tin: "Làm sao có thể?"
Tôi lạnh lùng nói: "Đừng quên tiền sính lễ của chị hồi đó đã đi đâu."
Chị cả im lặng như gà bị bóp nghẹt cổ. Tôi biết tôi đã chạm vào vết thương đau nhất trong lòng chị, nhưng tôi vẫn phải bình tĩnh phân tích: "Tóm lại là trước hết chị đừng chuyển tiền, chị nói chuyện với chị hai thử đi, còn em sẽ gọi hỏi Sở công an Hoa Nam xem sao."
Nói là hỏi nhưng trong lòng tôi đã chắc chắn tám, chín phần rằng ba mẹ đang lừa tiền ba đứa chúng tôi rồi, bởi vì họ muốn chiếm lấy hai mươi ngàn tiền sính lễ của chị hai.
Tại sao hả? Tại vì dưới ba chị em chúng tôi thì còn có thêm:
Một người em trai nữa.
2
Trước khi sinh tôi, mẹ đã sinh ra chị cả, chị hai, và mất một chị thứ ba. Mạng tôi lớn, siêu âm hai lần đều là con trai, thế là tôi được sinh ra thuận lợi. Vừa chào đời, bà nội cầm chân tôi lên xem, không nói một lời rồi quay đầu bỏ đi. Ba tôi cũng thất vọng ngồi ngoài cửa hút thuốc, mặc tôi khóc khản cả giọng cũng không định bế lên dỗ dành.
Mẹ tôi ở cữ một tháng nhưng chỉ được ăn một bữa canh gà.
Bà nội nói bóng gió: "Sinh con gái mà còn làm bộ, năm đó tôi sinh xong còn ra đồng làm ngay."
Bác cả ôm anh họ hai tuổi cũng hùa vào châm chọc: "Cái đồ máy đẻ không sinh được con trai mà còn dám nghỉ ngơi?"
Ba tôi mất mặt, tức tối kéo mẹ tôi ra ngoài: "Ở nhà ngồi thêu hoa à? Ra đồng làm việc với tôi mau!"
Họ ép mẹ tôi phải ra đồng cắt lúa khi còn ở cữ, hậu quả là bà bị đau lưng, mỗi tối đến bà sẽ đau đớn như bị gãy xương. Ngày ngày đàn bà trong làng ai cũng có thể dùng lời để chọc ghẹo mẹ tôi như thể không sinh được con trai là tội lỗi to lớn lắm.
Mẹ tôi nén cơn tức giận, về nhà vặn tai tôi: "Đồ vô dụng, sao lại là đứa con gái hư hỏng như mày? Thà mày chết trong bụng còn hơn, khỏi làm phiền tao phải thấy mày."
Mỗi lần tôi bị đánh, bị mắng vì chuyện nhỏ nhặt, tôi biết ngay là những bà nhiều chuyện ngoài làng lại đồn thổi điều gì đó rồi, thỉnh thoảng chị cả có bảo vệ tôi, nhưng mỗi khi mẹ nổi giận thì chị cũng sẽ bị đánh chửi y hệt tôi, còn chị hai thì khôn ranh lắm, mỗi khi thấy mẹ nổi điên, chị ấy liền chạy trốn ngay.