Chương 14 - Đứa Con Bị Lãng Quên

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

14

“Hồi nhỏ, con và anh tranh ăn, tranh đồ chơi, các người đều nhường con mà. Con… con cũng là con của ba mẹ mà…”

Ba tôi mệt mỏi xua tay:

“Mấy cái đồ nhỏ đó thì nhường con cũng chẳng sao. Con gái thì chiều một chút cũng được. Nhưng sự nghiệp mà ba cực khổ gầy dựng, thì đừng mơ.”

“Ba với mẹ sắp xếp cho con học nghệ thuật, cũng là vì lý do đó.”

Từ trước đến giờ, kể cả tôi, mọi người đều nghĩ họ là những bậc phụ huynh “đạt chuẩn”.

Dù có phần thờ ơ với tôi, nhưng ít ra vẫn lo cho tôi cơm no áo ấm. Còn đối với Trình Tư và Trình Ý, thì càng chăm lo chu đáo hơn.

Mời gia sư giỏi nhất về kèm học.

Mua đồ chơi đắt tiền nhất.

Thậm chí gửi Trình Ý học nghệ thuật, bỏ cả trăm ngàn vào học phí cũng không hề nhíu mày.

Nhưng hóa ra, tất cả đều có ẩn ý.

Sắp xếp con trai học thương mại, con gái học dẫn chương trình, không phải để con theo đuổi ước mơ, mà là để con gái không nhòm ngó “gia nghiệp”.

Nét mặt Trình Ý méo mó hẳn đi.

“Con vẫn nghĩ ba mẹ rất thương con!”

“Tại sao chứ? Cùng là máu mủ, lại là song sinh, sao lại phân biệt đối xử như vậy?”

Có lẽ vì lớp mặt nạ cuối cùng đã bị xé toạc, mẹ tôi cũng chẳng buồn giả vờ nữa.

“Con à, ba mẹ thương con, nhưng làm sao bằng anh con được.”

“Con cũng là nhờ ánh hào quang của anh trai con mới có được như hôm nay. Nhìn Tâm Tâm, rồi nhìn lại con, con phải hiểu là ba mẹ đối xử với con như vậy đã là quá tốt rồi. Nên biết đủ.”

Bà ấy dùng giọng điệu bình thản nhất để nói những lời tàn nhẫn nhất.

Mặt Trình Ý trắng bệch.

Cô ấy không giống tôi – người đã tích lũy từng chút đau lòng và thất vọng trong suốt tuổi thơ.

Suốt 27 năm qua cô ấy là công chúa được ba mẹ nâng niu trong lòng bàn tay.

Xinh đẹp, thông minh, kiêu hãnh, tự tin. Kính trọng cha mẹ. Thân thiết với người anh song sinh.

Cuộc sống của cô ấy luôn ngập tràn yêu thương, chưa từng nếm trải cảm giác bị “lạnh nhạt”.

Nhưng khi sự thật được phơi bày, hóa ra tất cả những gì cô có, chỉ là “ban phát” từ cha mẹ.

Cả cuộc đời cô, chỉ là quân cờ trong kế hoạch sắp xếp dành cho người anh trai.

Bị người mình yêu thương nhất làm tổn thương, mới là đau đớn nhất.

Khoảnh khắc đó đối với Trình Ý, chính là sụp đổ hoàn toàn.

Cuộc sống huy hoàng, lòng tin thuần khiết… tất cả trong phút chốc tan thành mây khói.

Trình Ý khóc òa rồi chạy khỏi nhà.

Tôi luôn có cảm xúc phức tạp với cô ấy. Có ngưỡng mộ, có ghen tỵ, thậm chí là… hận.

Nhưng lúc này, tôi lại thấy thương cô ấy.

Tôi nhìn cặp cha mẹ – những người vẫn luôn “yêu sâu trách nặng” và “hận không thành tài” với Trình Tư.

Thầm nghĩ: “Ba mẹ, lần này, con thật sự sẽ rời xa hai người mãi mãi.”

Và tôi đoán, Trình Ý cũng sẽ rời xa họ.

…Ngay khi các người chia con ruột thành ba bảy hai mốt hạng, thì nên biết sẽ có ngày hôm nay.

Mùa tốt nghiệp năm đó, tôi là người đầu tiên ký hợp đồng ba bên, cũng là sinh viên nhận được offer đáng ghen tỵ nhất trong năm, đồng thời là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc.

Còn Lâm Bạch Lộ, video của cô ấy cực kỳ hot, đến mức đài truyền hình cũng mời lên làm khách mời talkshow.

Cô ấy rủ tôi cùng đi.

Mãi đến khi lên sân khấu, tôi mới hiểu vì sao cô ấy muốn kéo tôi theo.

Vì người dẫn chương trình, là người tôi quen nhất – chị tôi, Trình Ý.

Tôi sửng sốt trước dáng vẻ hiện tại của chị.

Chỉ chưa đến nửa năm, chị ấy đã gầy đến trơ xương. Gương mặt cũng hiện rõ sự chua chát và u uất.

Khi nhìn thấy tôi, chị cũng sững người.

Chắc không ngờ rằng, đứa em gái từng đi sau chị từng bước, giờ cũng có ngày tỏa sáng rực rỡ.

Trình Ý đọc kịch bản:

“Video của hai bạn được nhiều kênh truyền thông chia sẻ lại, nhận được phản hồi vô cùng tích cực.”

“Lý do gì khiến hai bạn nghĩ đến việc hóa trang cho người qua đường?”

Lâm Bạch Lộ ra hiệu bảo tôi trả lời.

“Vì tụi em muốn tạo cơ hội để những người có diện mạo bình thường cũng được tỏa sáng giữa đám đông.

“Nhiều khi, người đẹp bẩm sinh luôn được ưu ái. Còn người kém sắc lại bị vô tình phớt lờ.

“Như em, em là đứa xấu nhất nhà, nên cũng là đứa ít được yêu thương nhất.

“Anh chị có thể thoải mái làm nũng với ba mẹ, còn em thì không. Dù có ốm, mẹ cũng sẽ bảo ráng chịu. Cùng là con, nhưng lại không được đối xử như nhau – nỗi đau đó, chỉ người trải qua mới hiểu.”

Cả trường quay vang lên tiếng thở dài đầy cảm xúc.

“Nhưng bây giờ em không để tâm nữa.”

Tôi bình tĩnh nhìn Trình Ý:

“Vì em đã bước ra khỏi cái gia đình đó. Em gặp được những người bạn rất tốt, cũng gặp được người yêu tốt hơn.

“Tương lai, em sẽ trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)