Chương 13 - Đứa Con Bị Lãng Quên
13
“Cậu tự mình đi làm thêm, chịu khổ mà không oán trách. Khi bị chụp trộm, có nhiều người sợ hãi im lặng, chỉ có cậu dám đứng ra báo án, còn giúp người khác đòi lại công bằng.
“Tôi thấy cậu là một cô gái rất tốt. Vì vậy tôi muốn đối xử tốt với cậu. Cậu xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp hơn.”
Tôi chưa từng nghĩ Tô Khiêm Tầm lại đánh giá tôi cao như vậy.
Những chuyện nhỏ bé không đáng kể ấy, anh đều để ý, đều ghi nhớ.
Thật khó để tôi không cảm động.
Tôi nở nụ cười:
“Được.”
Kỳ nghỉ Quốc khánh năm cuối đại học, Tô Ly và bạn trai cũng tổ chức đám cưới.
Trong lễ cưới, cô ấy cố tình sắp xếp tôi và Tô Khiêm Tầm làm phù dâu – phù rể, nghi thức ném hoa cưới cũng đổi thành đưa thẳng bó hoa vào tay anh.
“Em trai à, cố lên nhé. Chị rất thích bạn gái em. Có cưới được người ta về không, còn phải xem bản lĩnh của em.”
Đứng trên sân khấu, tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Nhưng Tô Khiêm Tầm lại mặt dày hơn tôi:
“Chị yên tâm.”
Mọi việc đều suôn sẻ, đến mức khiến tôi quên mất — tôi vẫn còn một gia đình rối rắm ngoài kia.
Kết thúc lễ cưới, nửa đêm mẹ tôi bất ngờ gọi điện:
“Trong tay con có bao nhiêu tiền thì lấy ra đi.”
Là Trình Tư xảy ra chuyện.
Một đại lý của công ty anh ta dính vào vụ lừa đảo hợp đồng, kéo theo anh bị “mời” đi nói chuyện.
Cả nhà loạn hết cả lên, ba mẹ tôi phải chạy vạy khắp nơi vay tiền.
Tôi thực sự đã dành dụm được một khoản không nhỏ. Nhưng tôi bắt đầu cảnh giác.
Tôi hỏi: “Mẹ, chị đã bỏ tiền ra chưa?”
Mẹ thở dài: “Nó chỉ là hợp đồng thời vụ, kiếm được bao nhiêu chứ? Bạn trai nó cũng chẳng giúp được nhiều.
“Còn con, làm thêm lâu như vậy chắc chắn có tích lũy. Chỉnh răng tốn bốn vạn còn làm được.
“Tâm Tâm, nhà có chuyện, con không thể làm ngơ.”
Lại là đạo lý. Nghe thì hay, nhưng chính bà cũng làm không được.
Tôi cười nhạt: “Nhà có chuyện phải giúp nhau? Mẹ, lúc con bị lừa khi đi làm thêm, ai đi báo án cùng con? Ba còn tát con một cái nữa cơ mà!”
“Các người có thể không giúp con, vậy thì con cũng có quyền từ chối giúp.”
Mặc cho tiếng mắng “con đúng là đứa ghi thù” vang lên từ đầu dây bên kia, tôi cúp máy.
Ban đầu tôi không định can thiệp.
Nhưng Lâm Bạch Lộ nhắc:
“Cậu nên về một chuyến. Dù gì vẫn chưa tốt nghiệp, hộ khẩu còn ở nhà, không chừng sẽ bị ảnh hưởng. Cứ làm dáng một chút cho có cũng tốt.”
“Tiện thể rút hộ khẩu luôn cũng được.”
Vậy là tôi vẫn tranh thủ quay về.
Nhà đúng thật là loạn cào cào.
Chân ba tôi chưa lành hẳn mà vẫn phải đi đi về về.
Mẹ tôi thì rối như tơ vò, trông già đi cả chục tuổi.
May mà vụ việc của Trình Tư chưa đến mức không thể cứu vãn. Chỉ cần bù vào khoản tiền thiếu hụt là vẫn có đường thoát.
Vì vậy, nhà tôi phải bán đi một căn nhà, còn công ty thì phải giải thể.
Khi tiền về đến tài khoản, có thể tôi hoa mắt, nhưng tôi thấy ánh mắt của Khang Tiểu Như hiện lên một tia u ám.
Dù nói “phu thê đồng lòng”, nhưng ai mà ngờ được — ngay trong đêm hôm đó, chị ta lại rút toàn bộ khoản tiền cứu chồng thoát vòng lao lý, rồi bỏ trốn biệt tích.
Bỏ lại đứa con chưa đầy một tuổi và một tờ đơn ly hôn.
Biến cố này khiến ba mẹ tôi lại phải đi vay thêm lần nữa.
Gần như vét cạn toàn bộ tài sản trong nhà mới cứu được Trình Tư trở về.
Anh ta bị sốc nặng, đầu tóc bù xù, mắt đỏ ngầu.
Ba mẹ vẫn không ngừng cằn nhằn bên tai anh:
“Năm đó không nên cho Khang Tiểu Như vào cửa.”
“Báo công an đi? Tội trộm cắp.”
Có lẽ quá mệt mỏi, Trình Tư bỗng bật dậy, gào lên:
“Tôi đã nói là không muốn cưới cô ta! Là các người ép tôi!”
Anh ta nghiến răng, gần như phát điên:
“Hồi các người khuyên tôi chia tay với Tô Ly, có từng nghĩ sẽ có hôm nay không?”
“Vợ bỏ đi, con còn nhỏ, công ty cũng mất, tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa!”
Ba tôi thấy con trai buông xuôi, nổi điên đập xe lăn:
“Đủ rồi! Cậu mà về nhà họ Tô làm rể, sự nghiệp của ba giao cho ai?!”
Trình Tư thở gấp, nắm tay siết chặt:
“Giao cho ai cũng được. Không phải còn ba đứa con sao? Trình Tâm còn nhỏ, Trình Ý chẳng phải có thể gánh vác à? Sao cứ nhất định phải cắt đứt hạnh phúc của tôi?”
Chắc bị tức đến mờ mắt, ba tôi nghiến răng:
“Trình Ý là con gái, giao cho nó sao được?!”
Lời vừa dứt, cả phòng khách chìm trong tĩnh lặng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều cứng đờ.
Trên mặt Trình Ý hiện lên một nụ cười kỳ lạ.
Cô khẽ cất giọng:
“Ba, ý ba là gì? Con là con gái thì không thể thừa kế công ty sao?”
Ba tôi quay đầu đi, lạnh lùng nói:
“Đừng có mơ tưởng đến thứ của anh con.”
Trình Ý vẫn cười, nhưng trong đáy mắt đã ngấn đầy nước, lời lắp bắp