Chương 21 - Cạnh Tranh - Đổi Một Phu Quân Khác
21.
Ta lắc đầu: “Gì mà có thả hay không chứ, ả muốn một đời một kiếp một đôi với Lý Văn Hiên, ngươi không thể quấy rầy bọn họ được.
Trần Tư Mẫn tối mặt lại, Hạ Cảnh Diệu lập tức đứng chắn trước mặt ta: “Bọn họ sống rất tốt, ngươi không cần quan tâm.”
“Phu nhân của ta đã nhân từ rồi, ngươi đừng có được voi đòi tiên.”
Sắc mặt Trần Tư Mẫn càng khó coi hơn.
Hắn cảm thấy Hạ Cảnh Diệu đã cướp mất chuyện tốt của mình.
“Hạ huynh, ngươi đường đường là nhị công tử của phủ thừa tướng, lại đi ở rể, đúng là mất mặt thư viện của chúng ta.”
Hắn không ăn được nho lại chê nho chua.
Ta lạnh lùng nhìn hắn: “Trần Tư Mẫn, đừng có ép ta đánh ngươi!”
Một tên trạng nguyên thôi, đánh thì đánh.
Cùng lắm là bị phạt cấm túc, không phải ta chưa từng bị phạt.
Hạ Cảnh Diệu nhếch khóe miệng lên, tâm trạng rất tốt.
Hắn khẽ ho, sâu kín nói: “Nghe nói ngươi đến tận nơi tự bán mình, tiếc quá, phu nhân nhà ta coi thường ngươi. Nói thật, ngươi làm như thế, bị coi thường cũng đúng.”
Lời này đã chọc vào tim của Trần Tư Mẫn, sao mà hắn nhịn được chứ? Hắn giơ tay lên muốn tát cho Hạ Cảnh Diệu một cái.
Ta định để thị vệ bên cạnh đánh hắn, nhưng hắn đã bị Hạ Cảnh Diệu đè xuống đất đánh túi bụi.
Hạ Cảnh Diệu cố ý đánh vào mặt hắn, lực rất mạnh, Trần Tư Mẫn bị đánh cho cực kì thê thảm.
“Ngươi là cái thá gì chứ? Thứ như ngươi mà cũng dám nhòm ngó phu nhân của ta.”
“Trần Tư Mẫn, tốt nhất là ngươi rời kinh ngay đi, không thì ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”
Hạ Cảnh Diệu nói rất nhỏ, nhưng ta vẫn nghe được.
Ta không nói gì cả, Hạ Cảnh Diệu vô cùng vui vẻ.
Đến khi hắn đánh xong, Trần Tư Mẫn đã nằm trên đất không nhúc nhích rồi.
Hắn sửa lại quần áo, lại nghiêm túc rửa tay, rồi mới dắt ta về nhà.
Ta lắc đầu: “Gì mà có thả hay không chứ, ả muốn một đời một kiếp một đôi với Lý Văn Hiên, ngươi không thể quấy rầy bọn họ được.
Trần Tư Mẫn tối mặt lại, Hạ Cảnh Diệu lập tức đứng chắn trước mặt ta: “Bọn họ sống rất tốt, ngươi không cần quan tâm.”
“Phu nhân của ta đã nhân từ rồi, ngươi đừng có được voi đòi tiên.”
Sắc mặt Trần Tư Mẫn càng khó coi hơn.
Hắn cảm thấy Hạ Cảnh Diệu đã cướp mất chuyện tốt của mình.
“Hạ huynh, ngươi đường đường là nhị công tử của phủ thừa tướng, lại đi ở rể, đúng là mất mặt thư viện của chúng ta.”
Hắn không ăn được nho lại chê nho chua.
Ta lạnh lùng nhìn hắn: “Trần Tư Mẫn, đừng có ép ta đánh ngươi!”
Một tên trạng nguyên thôi, đánh thì đánh.
Cùng lắm là bị phạt cấm túc, không phải ta chưa từng bị phạt.
Hạ Cảnh Diệu nhếch khóe miệng lên, tâm trạng rất tốt.
Hắn khẽ ho, sâu kín nói: “Nghe nói ngươi đến tận nơi tự bán mình, tiếc quá, phu nhân nhà ta coi thường ngươi. Nói thật, ngươi làm như thế, bị coi thường cũng đúng.”
Lời này đã chọc vào tim của Trần Tư Mẫn, sao mà hắn nhịn được chứ? Hắn giơ tay lên muốn tát cho Hạ Cảnh Diệu một cái.
Ta định để thị vệ bên cạnh đánh hắn, nhưng hắn đã bị Hạ Cảnh Diệu đè xuống đất đánh túi bụi.
Hạ Cảnh Diệu cố ý đánh vào mặt hắn, lực rất mạnh, Trần Tư Mẫn bị đánh cho cực kì thê thảm.
“Ngươi là cái thá gì chứ? Thứ như ngươi mà cũng dám nhòm ngó phu nhân của ta.”
“Trần Tư Mẫn, tốt nhất là ngươi rời kinh ngay đi, không thì ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”
Hạ Cảnh Diệu nói rất nhỏ, nhưng ta vẫn nghe được.
Ta không nói gì cả, Hạ Cảnh Diệu vô cùng vui vẻ.
Đến khi hắn đánh xong, Trần Tư Mẫn đã nằm trên đất không nhúc nhích rồi.
Hắn sửa lại quần áo, lại nghiêm túc rửa tay, rồi mới dắt ta về nhà.