Chương 20 - Hòa Hợp - Đổi Một Phu Quân Khác
20.
Khi dâng trà, Hạ Cảnh Diệu quỳ thẳng người, cả năm vị phụ thân đều cho một xấp ngân phiếu thật dày.
Mỗi người đều nói một đoạn thật dài, hàm ý dạy hắn làm người và làm việc.
Hạ Cảnh Diệu nghiêm túc lắng nghe, còn thường mỉm cười với ta.
Lần dâng trà này thật không dễ dàng.
Toàn thân ta đau nhức, quỳ đến mức khó chịu, ta nháy mắt với mấy vị phụ thân.
Không bao lâu sau, bọn họ thả cho chúng ta đi.
Mẫu thân còn sai người đưa tới rất nhiều đồ bổ nữa.
Ma ma nói cho ta một vài kĩ xảo.
Ta nghe mà đỏ mặt.
Mẫu thân đang chê cơ thể ta yếu đuối đây mà.
Mấy ngày sau đó, ta và Hạ Cảnh Diệu sống với nhau rất hài hòa, nếu không gặp Trần Tư Mẫn, suýt chút nữa ta đã quên luôn hai người ở phòng chứa củi rồi.
Tốc độ của hoàng đế cữu cữu chậm quá, sao còn chưa tra ra vấn đề nữa thế.
“Quận chúa, ta tới đón xá muội, nó đã bị trừng phạt rồi, người có thể thả nó ra chưa?”
Hắn mơ đẹp quá.
Trần Tư Mẫn học chẳng đến đâu, mưu mẹo lại thật nhiều.
Hắn biết sức mình đến đâu, thành trạng nguyên cũng là nhờ tiền cả.
Nhà hắn ba đời làm thương nhân, đúng là kiếm được rất nhiều tiền. Bọn họ không có chỗ dựa vững mạnh nên muốn đầu cơ trục lợi.
Ta là người chỉ nhìn mặt nổi tiếng khắp kinh thành, mẫu thân và hoàng đế cữu cữu lại cưng chiều ta, chỉ cần hắn thành thân với ta, chắc chắn ta có thể giúp hắn.
Hắn cho rằng Trần Tư Thanh và Lý Văn Hiên ở bên nhau, hắn đi cứu nguy thì ta sẽ chọn hắn.
Nghĩ dễ quá!
Dù có mất mặt, ta cũng sẽ không tìm hắn.
Bây giờ hắn nghĩ gì, ta hiểu rất rõ.
Khi dâng trà, Hạ Cảnh Diệu quỳ thẳng người, cả năm vị phụ thân đều cho một xấp ngân phiếu thật dày.
Mỗi người đều nói một đoạn thật dài, hàm ý dạy hắn làm người và làm việc.
Hạ Cảnh Diệu nghiêm túc lắng nghe, còn thường mỉm cười với ta.
Lần dâng trà này thật không dễ dàng.
Toàn thân ta đau nhức, quỳ đến mức khó chịu, ta nháy mắt với mấy vị phụ thân.
Không bao lâu sau, bọn họ thả cho chúng ta đi.
Mẫu thân còn sai người đưa tới rất nhiều đồ bổ nữa.
Ma ma nói cho ta một vài kĩ xảo.
Ta nghe mà đỏ mặt.
Mẫu thân đang chê cơ thể ta yếu đuối đây mà.
Mấy ngày sau đó, ta và Hạ Cảnh Diệu sống với nhau rất hài hòa, nếu không gặp Trần Tư Mẫn, suýt chút nữa ta đã quên luôn hai người ở phòng chứa củi rồi.
Tốc độ của hoàng đế cữu cữu chậm quá, sao còn chưa tra ra vấn đề nữa thế.
“Quận chúa, ta tới đón xá muội, nó đã bị trừng phạt rồi, người có thể thả nó ra chưa?”
Hắn mơ đẹp quá.
Trần Tư Mẫn học chẳng đến đâu, mưu mẹo lại thật nhiều.
Hắn biết sức mình đến đâu, thành trạng nguyên cũng là nhờ tiền cả.
Nhà hắn ba đời làm thương nhân, đúng là kiếm được rất nhiều tiền. Bọn họ không có chỗ dựa vững mạnh nên muốn đầu cơ trục lợi.
Ta là người chỉ nhìn mặt nổi tiếng khắp kinh thành, mẫu thân và hoàng đế cữu cữu lại cưng chiều ta, chỉ cần hắn thành thân với ta, chắc chắn ta có thể giúp hắn.
Hắn cho rằng Trần Tư Thanh và Lý Văn Hiên ở bên nhau, hắn đi cứu nguy thì ta sẽ chọn hắn.
Nghĩ dễ quá!
Dù có mất mặt, ta cũng sẽ không tìm hắn.
Bây giờ hắn nghĩ gì, ta hiểu rất rõ.