Chương 2 - Đôi mắt của Fortuna's

6

Tôi rất sợ hãi, nhưng tôi không muốn làm Chung Linh thất vọng.

Vì được bà ngoại chiều chuộng nên từ nhỏ tôi chỉ chơi đùa suốt ngày và bỏ học trước khi học hết cấp 3. Tất cả những người bạn cũ của tôi cũng dần rời xa tôi, chỉ có Chung Linh là không ghét bỏ và luôn coi tôi như một người bạn. Vì thế tôi rất trân trọng tình bạn này.

Bằng cách này, hai chúng tôi bắt đầu âm thầm điều tra Thư Nghị.

Chung Linh đã sử dụng thân phận phóng viên của mình để nhanh chóng tìm hiểu trải nghiệm cuộc sống của Thư Nghị.

Trước khi lên 5 tuổi, Thư Nghị đã sống trong một gia đình hạnh phúc, có bố yêu thương và mẹ yêu thương.

Cha của Thư Nghị là một doanh nhân, công việc kinh doanh của ông rất lớn. Bất cứ khi nào ông ra ngoài đều là mục tiêu bọn côn đồ nhắm đến.

Một đêm khuya, hai người đàn ông đeo mặt nạ bất ngờ đột nhập vào nhà, trói ba người trong gia đình họ, tra hỏi mật khẩu két sắt và thẻ ngân hàng, cuối cùng họ xuống tay, giết chết cả cha mẹ của Thư Nghị.

Thư Nghị năm tuổi sợ hãi trước cảnh tượng này. Có lẽ chính lòng tốt còn sót lại mà họ đã tha mạng đứa trẻ tội nghiệp…

Vài ngày sau, người hàng xóm ngửi thấy mùi lạ nên gọi cảnh sát. Khi cảnh sát cạy được cánh cửa đóng kín, họ không khỏi choáng váng...

Máu, máu khắp nơi, đã khô và đông đặc lại, vẽ thành những hình thù khủng khiếp trên sàn nhà.

Một cậu bé với đôi mắt đỏ ngầu vì đói đang nắm lấy cánh tay của cha mình và nhai nó. Cánh tay đó đã mục nát từ lâu, có những con giòi mập mạp màu trắng đang bò trên đó...

Sau đó, hai kẻ đeo mặt nạ đã bị bắt và bị pháp luật trừng phạt. Nhưng cuộc sống của Thư Nghị lại không bao giờ quay lại như trước được nữa.

Anh được gửi đến trại trẻ mồ côi và sống ở đó kể từ đó. Khi lớn lên và bước vào xã hội, anh đã vào ngành tang lễ.

Không cần phải nói, chắc chắn trải nghiệm thời thơ ấu đã kích thích mạnh mẽ anh ta, dẫn đến nhân cách méo mó và hình thành nhân cách phản xã hội!

Người đàn ông này vừa đáng thương vừa đáng ghét.

7

Một người khác là mục tiêu của Thư Nghị , một người đàn ông trung niên kém may mắn.

Cũng giống như trước, Thư Nghị lặng lẽ đi theo anh, đợi đến khi anh vào cửa, thắp sáng một cửa sổ nào đó rồi quay người rời đi, biến mất trong màn đêm...

Nếu không có chuyện gì khác xảy ra, người đàn ông trung niên sẽ sớm bị hắn bắt đi...

Sau đó anh ta sẽ liên hệ tới để làm dịch vụ tang lễ.

Cuối cùng, nó biến thành một dãy số trong tài khoản của anh.

Với những người như anh, có lẽ tiền là ý nghĩa duy nhất của cuộc sống.

Chung Linh rất phấn khích , dự định sẽ gọi cảnh sát khi vụ giết người diễn ra để có được thông tin trực tiếp và tạo ra tin tức bùng nổ.

Đôi mắt long lanh của cô ấy khiến tôi cảm thấy rất đáng sợ.

Con mồi, từ đó cứ hiện ra trong đầu tôi.

Đàn ông là con mồi của Thư Nghị , Thư Nghị lại là con mồi của cô ấy!

8

Trong vài ngày tiếp theo, tôi và Chung Linh theo sát Thư Nghị, có thể nói anh ấy bị chúng tôi giám sát 24/24.

Trong những ngày đó, Thư Nghị trông vẫn bình thường. Anh ấy vẫn đi làm như thường lệ và không có gì bất thường.

Nhưng điều kỳ lạ là người đàn ông trung niên đó vẫn chết.

Tiêu đề mà Chung Linh không chờ đợi đã bị anh ta chộp lấy. Tin tức cho biết anh ta đã thiệt mạng do cửa kính rơi xuống khi đang đi bộ.

Khi nhìn thấy tin tức này, chúng tôi đang trốn trong xe quan sát, còn ở phòng tang lễ đối diện, Thư Nghị đang nhàn nhã uống trà.

Cả hai chúng tôi đều choáng váng.

Từ đầu đến cuối, anh ấy chưa bao giờ rời khỏi tầm mắt của chúng tôi...

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh ta có khả năng phân rhaan không?

9

“Hẳn là có đồng phạm,” Chung Linh phân tích, “Bọn họ phân công, phối hợp hoàn thành kế hoạch giết người!”

Nếu đã như vậy thì càng nguy hiểm hơn! Hai cô gái chúng tôi sao có thể là đối thủ của họ được nữa? Tôi không thể nhịn được nữa và gọi cảnh sát. Chung Linh vẫn không chịu nhượng bộ, muốn tìm hiểu lâu hơn một chút. Nếu một nhóm tội phạm bị điều tra ra, tác động sẽ còn lớn hơn...

Cô gái này dường như bị ma nhập không thể nghe được bất cứ điều gì người khác nói. Cuối cùng, tôi không thể chịu nổi nữa, nổi giận với cô ấy: “Tin lớn, tin lớn, trong mắt cậu chỉ có tin lớn thôi! Người đàn ông đó đã chết rồi, còn bao nhiêu người nữa sẽ chết trước khi cậu chịu bỏ cuộc, tôi luôn ngưỡng mộ cậu, học vấn của cậu tốt hơn tôi, công việc của cậu tốt hơn tôi, nhưng tại sao bây giờ cậu lại trở nên thờ ơ như vậy?

Chung Linh vô tội dang tay ra: "Việc này mình không muốn làm, nhưng mình không nhịn được! Mọi người đều có liên quan, vậy sao mình không cố gắng hơn nữa..."

Trong lúc tranh chấp, bất ngờ có người gõ cửa kính ô tô. Khi cả hai nhìn lại, chúng tôi không khỏi sợ hãi....

Đó chính là Thư Nghị, anh ta đã tới gần xe, thấy chúng tôi không có phản ứng gì, anh ta đưa tay mở cửa xe: "Sao cô lại đi theo tôi? Cô muốn làm gì?"

Tôi và Chung Linh đều chết lặng! Vốn tưởng rằng mình đã rất cẩn thận, hóa ra đã bị phát hiện từ lâu, chỉ có thể nói là quá ngây thơ...

"Nói đi, tại sao cô lại giả câm?" Thư Nghị tức giận lên giọng.

“Là cô ấy, cô ấy phải tới!” Chung Linh vội vàng nói: “Cô ấy thích anh nhưng không dám tỏ tình với anh nên mới lôi tôi vào để cổ vũ cô ấy… A Hương có phải không? "

Tôi đành phải cắn răng phối hợp diễn xuất với cô ấy: “Ừ, ừ…”

“Đồ thần kinh!” Thư Nghị trừng mắt nhìn tôi, “Sau này tránh xa tôi ra, đừng để tôi gặp lại cô!” Nói xong, anh ta đóng sầm cửa xe rời đi.

Tôi và Chung Linh kịp phản ứng lại và vội vàng phóng xe rời đi.

Chạy đi thật xa, cả hai chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này chúng tôi mới nhận ra quần áo treen người đều ướt đẫm.

10

Chúng tôi không dám nói chuyện nữa mà đi thẳng đến đồn cảnh sát.

Cảnh sát rất coi trọng việc này và ngay lập tức bắt giữ Thư Nghị.

Tuy nhiên, sau khi điều tra, người ta phát hiện ra rằng những người bị anh ta theo dõi dù chết vì bệnh tật hay tai nạn đều không liên quan gì đến anh ta và cũng không có băng nhóm tội phạm nào được phát hiện.

Nếu không tìm thấy bằng chứng phạm tội, chúng tôi không còn cách nào khác là phải để anh ta đi.

Việc không có chứng cứ phạm tội không nhất thiết có nghĩa là anh ta vô tội, hoặc cũng có thể là anh ta đã che giấu quá sâu, và đây mới là điều đáng sợ nhất...

Tôi và Chung Linh đều lo lắng, sợ sau khi ra ngoài sẽ trả thù chúng tôi.

Mỗi đêm, tôi dời ghế sofa ra cửa để chặn lại, dưới gối kê một con dao làm bếp chỉ cần một sự xáo trộn nhỏ cũng có thể khiến tôi sợ gần chết.

Tôi vẫn mơ về anh, ban đêm đứng dưới lầu, ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm vào cửa sổ nhà tôi một cách u ám.

Một từ hiện lên trong đầu tôi, ánh nhìn chết chóc.

Điều tương tự cũng xảy ra với Chung Linh, người hàng ngày đi làm với đôi mắt gấu trúc.

Tối hôm đó, chúng tôi hẹn nhau ra ngoài thư giãn, tôi chợt nhìn thấy Thư Nghị ở bên kia đường lạnh lùng nhìn chúng tôi...

Ngay lập tức, toàn thân tôi hóa đá!

Khi tôi chỉ cho Chung Linh thì không thấy anh ấy đâu cả. Chung Linh nghĩ tôi nhìn nhầm, nhưng tôi không nghĩ vậy. Tôi cảm nhận rõ ràng luồng khí chết chóc độc nhất trên cơ thể anh ấy...

Sau khi tạm biệtChung Linh, tôi lên tàu điện ngầm về nhà. Trên đường đi, tôi luôn cảm thấy ớn lạnh sống lưng, như thể có ai đó đang theo dõi mình. Nhưng khi nhìn lại thì chẳng có gì cả.

Gần đây tôi hay như vậy, cảm thấy nghi ngờ và lo lắng. Tôi nghĩ nếu cứ tiếp tục như thế này, tôi sẽ bị bệnh tâm thần mất...

11

Vài ngày sau, tin dữ bất ngờ ập đến. Chung Linh đã qua đời giống như mẹ cô, cô cũng chết vì bệnh tim. Bác sĩ cho biết cả Mẹ Chung Linh và cô ấy đều mắc bệnh tim di truyền. Nói cách khác, cô ấy chết một cách bình thường.

Tôi không tin, tôi nói cho học những điều tôi nghi ngờ, nhưng không ai, kể cả cảnh sát, tin những gì tôi nói. Họ đều cho rằng tôi bị kích động và mất trí, thậm chí còn khuyên tôi đi khám bác sĩ tâm thần...

Đôi mắt thương hại đó làm tôi tổn thương sâu sắc. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bất lực đến thế.

Điều khiến tôi tuyệt vọng hơn nữa là tôi phải là người tiếp theo phải chết!

Tôi chắc chắn đây là sự trả thù của Thư Nghị .

Bạn đã bao giờ nếm trải cảm giác chờ chết chưa?

Cảm giác hoảng loạn thường trực đó thật sự rất ngột ngạt!

Tôi hoàn toàn suy sụp và cầm dao đi tìm Thư Nghị.

"Là anh giết Chung Linh!" Tôi chĩa dao vào anh ta, "Đêm đó trên đường tôi nhìn thấy anh! Anh nhắm vào ai người đó sẽ chết! Người tiếp theo là tôi phải không?"

Anh ta nhìn mũi dao với vẻ mặt thờ ơ: "Tôi chưa bao giờ giết ai cả."

"Chắc chắn là anh đã nói dối! Anh có thể lừa được người khác, nhưng không thể lừa được tôi!" Tôi hét lên và vung dao về phía anh ta: "Đồ quỷ sứ, chết đi!"