Chương 1 - Đôi mắt của Fortuna's
1
Lần đầu tiên tôi gặp Thư Nghị là khi bà tôi qua đời.
Bà nội đã già, chân yếu, bà vô tình bị ngã cầu thang và khi phát hiện thì đã tử vong.
Cha mẹ tôi mất sớm, tôi và bà nội luôn nương tựa vào nhau. Khi bà ra đi, tôi thật sự rất hoảng sợ.
Đúng lúc tôi đang vội thì nhận được cuộc gọi từ một người đàn ông. Anh ấy nói tên anh ấy là Thư Nghị là một người đảm nhận rất có kinh nghiệm. Nếu cần, anh ấy có thể giúp tôi lo tang lễ cho bà tôi. Đây là một đề nghị rất phù hợp nên tôi đã đồng ý mà không hề suy nghĩ về nó.
Người đàn ông nhanh chóng đến và mang theo vài người giúp việc. Sát khuẩn , khử trùng, trang điểm , thay y phục cho người đã khuất, làm lễ tang, chôn cất... Khai báo dịch vụ một cửa, và tôi đã tiễn bà ngoại đi. Tất nhiên chi phí không hề nhỏ nhưng may mắn là bà tôi vẫn còn chút tiền tiết kiệm.
Lúc đó tôi chìm đắm trong đau buồn và không còn tâm trí để ý đến bất cứ điều gì, tôi chỉ nhớ rằng người đàn ông đó cao, gầy và ít nói.
2
Hai tháng sau, tại một đám tang khác, tôi lại tìm thấy bóng dáng quen thuộc đó.
Lần này tôi để ý đến anh. Mặc dù đeo khẩu trang nhưng trông anh ấy khá trẻ. Đôi lông mày rất đẹp nhưng lại có chút u ám, có thể do nghề nghiệp, khiến cho người ta có cảm giác lạnh lùng, xa lạ.
Sau tang lễ, tôi không nhịn được theo anh ta ra ngoài: “Này, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Thư Nghị tỏ ra thờ ơ, hiển nhiên là anh ấy không nhớ ra tôi. Không có gì đáng ngạc nhiên khi anh ấy tiếp xúc với nhiều người như vậy.
"Tôi là Đinh Hương, cách đây không lâu anh đã đưa bà tôi đi." Tôi nhắc nhở anh ấy.
Anh ấy dường như nhớ ra: "Sao em lại ở đây?"
"Người chết là mẹ của bạn tôi."
"Ồ."
Anh ta có mùi formalin, khiến tôi nhớ đến xác chết trong quan tài. Ngay cả khi mặt trời chói chang trên đầu vẫn không thể xua tan được bầu không khí lạnh lẽo xung quanh.
"Anh còn trẻ như vậy, sao lại làm nghề này ?" Tôi không khỏi tò mò hỏi.
Sự hiểu biết của mọi người về tang lễ hầu hết có được từ các phim điện ảnh, truyền hình. Bị ảnh hưởng bởi điều này, tôi cảm thấy rằng những người làm này đều phải là một người đàn ông vạm vỡ với vẻ ngoài ma quái như Lâm Chánh Anh.
Mà anh ấy còn trẻ và đẹp trai đến mức có vẻ như anh ấy đã đến nhầm trường quay.
“Nghề này có vấn đề gì vậy?” Thư Nghị liếc nhìn tôi một cách mỉa mai, “Chỉ cần cô có thể kiếm được tiền.”
Tôi nghẹn họng.
Anh ấy không những không thích nói chuyện mà còn không biết nói chuyện.
3
Tôi bị mê hoặc bởi anh chàng này.
Tôi nghĩ chắc hẳn phải có một câu chuyện về anh ấy.
Thế là tôi lặng lẽ đi theo anh. Lúc đó tôi đang thất nghiệp nên có rất nhiều thời gian rảnh.
Thư Nghị sống ở một ngôi làng thành thị, ở một căn hộ trong tòa nhà chung cư, nằm ở cuối hành lang, trong một góc quanh năm không có ánh nắng, gió lạnh thổi suốt ngày, rất hợp với tính tình của anh.
Lịch trình của anh ấy rất đơn giản, mỗi ngày chỉ hai giờ và một dòng.
Anh ấy không có bạn bè, không bao giờ giao lưu, ăn ba bữa ở ngoài và về nhà sau giờ làm.
Đó không hẳn là quy luật của cuộc sống vì nó không có sự sống.
Anh ấy có vẻ thích đối phó với xác chết hơn con người. Một lần trên đường về nhà, anh gặp một con mèo bị ô tô đâm. Những người khác tỏ ra chán ghét, nhưng anh bước tới.
Anh đưa con mèo về nhà. Hãy tắm cho nó, lau khô người, sửa sang thi thể không nguyên vẹn và buộc một chiếc nơ xinh đẹp quanh cổ nó.
Cuối cùng, anh đặt nó vào một chiếc hộp xinh đẹp rồi chôn ở khu rừng gần đó. Một cây non nhỏ được trang trọng trồng trên mộ.
Khi làm việc này, động tác của anh rất nhẹ nhàng, như thể người nằm trước mặt chính là người yêu nhỏ của anh.
Chỉ khi đối mặt với một xác chết, đôi mắt anh mới ấm áp.
Ôi, thật là kỳ quái.!!!
4
Một số buổi tối anh ấy sẽ đi dạo.
Và tôi lặng lẽ đi theo, như cái bóng.
Tôi bước theo bước chân anh ấy và cố gắng hết sức để nắm bắt được hơi thở của anh ấy.
Tôi phải thừa nhận, tôi bị thu hút bởi người đàn ông này.
Có lẽ vì quá buồn chán nên Thư Nghị thỉnh thoảng sẽ chọn một người qua đường mà đi theo. Đi tàu điện ngầm, đi xe buýt... Anh sẽ im lặng đi theo người đó cho đến khi người đó về đến nhà. Khi người đó bước vào, anh ta sẽ quay lại và bỏ đi.
Lúc đầu tôi thấy nó thú vị nhưng về sau tôi thấy thật kinh khủng…
Bởi vì tôi phát hiện người mà anh ấy theo dõi thường sẽ chết trong vòng vài ngày, và anh ấy sẽ đến tận cửa với tư cách là người phụ trách tang lễ càng sớm càng tốt...
Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng tất cả những người đó đều bị anh ta giết! Động cơ rất đơn giản, chỉ là để kiếm tiền!
Nghĩ đến đây, tôi rùng mình dữ dội. Chẳng lẽ bà tôi cũng là mục tiêu hắn chọn?
Lối vào cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới được trang bị hệ thống giám sát 24/24. Tôi đã thuyết phục được ông chủ và đi kiểm tra. Kết quả là tôi thực sự đã nhìn thấy Thư Nghị, chỉ vài ngày trước khi bà qua đời! Anh ấy đã đi theo bà suốt quãng đường xuống tầng dưới...
Tôi choáng váng!
Bây giờ tôi đã biết tại sao cuộc gọi của anh ấy lại đến đúng lúc vào ngày bà tôi qua đời...
Đó là bởi vì cái chết của bà tôi từ lâu đã nằm trong kế hoạch của anh ấy!
5
Khi tỉnh táo lại, tôi kể với Chung Linh, người bạn có mẹ vừa qua đời cách đây không lâu về việc này.
Chung Linh nghe vậy rất sốc cũng lập tức kiểm tra camera giám sát. Đúng như dự đoán, mẹ cô cũng bị Thư Nghị đi theo trước khi chết!
“Nhưng, mẹ tôi qua đời vì cơn đau tim.” Chung Linh vẫn có chút bối rối. Mẹ cô có tiền sử bệnh tim và phải dùng thuốc nhiều năm.
"Đó là một sự che đậy," tôi nói, "Cậu đã xem bộ phim "Tai nạn" chưa? Một số sát thủ chuyên nghiệp khiến mọi mục tiêu trông như chết bình thường! Tôi đoán rất có thể hắn đã lặng lẽ thay thế thuốc của mẹ cậu! Tiểu Linh , hãy gọi cảnh sát!
Chung Linh sửng sốt một chút, vươn tay ôm lấy ta: "Yên tâm, để mình suy nghĩ lại."
"Cậu còn đang suy nghĩ cái gì? Sự tình không phải đã rất rõ ràng sao? Bà nội mình và mẹ cậu đều bị hắn giết chết, không biết tên này còn nghĩ sẽ cướp đi bao nhiêu sinh mạng!" tôi trở nên sợ hãi, tôi không thể chờ đợi được nữa.
"Anh ta quả thực rất đáng nghi, nhưng bằng chứng đâu? Những sự giám sát đó chỉ có thể chứng minh rằng anh ta đã theo dõi người chết. Lỡ như sai lầm, người tốt bị oan thì sao?" Chung Linh nói: "Được, chúng ta điều tra đi." Tìm hiểu và đợi cho đến khi có bằng chứng thuyết phục, rồi báo cảnh sát cũng đâu có muộn. "
"Tự mình điều tra? Làm sao điều tra?"
“Đừng quên, mình là phóng viên!” Chung Linh lắc thẻ báo chí, “Mình hiểu rõ việc điều tra công khai và bí mật.”
"Lần này thì khác, đó là một kẻ giết người hàng loạt..."
“Không vào hang hổ thì không bắt được hổ con.” Chung Linh nghiến răng nghiến lợi, “A Hương, nói thật với cậu, kể từ khi vào tòa soạn báo, mình đã bị tiền bối chèn ép , đây là cơ hội hiếm có, nhất định phải tận dụng!
"Nhưng, điều này rất nguy hiểm!"
“Nếu như cậu sợ, vậy mình sẽ tự làm.” Chung Linh trở nên mất kiên nhẫn, “Bình thường cậu cũng không phải nhát gan, hôm nay lại làm sao vậy??? "
Tôi sửng sốt, vội vàng gật đầu: “Được, mình làm với cậu !! "