Chương 2 - Đầu Trọc Và Những Bí Mật Đằng Sau
Bùi Triệt nhìn chằm chằm tôi, cười mỉa mai:
“Chẳng lẽ cạo cái đầu rồi là muốn làm bạn gái tớ à? Đừng có mơ.”
Người này thật phiền phức. Sao cậu ấy không hiểu lời tôi nói nhỉ?
Tôi nghĩ có lẽ do tiếng phổ thông của mình không chuẩn, nên tôi nhắc lại lần nữa:
“Bùi Triệt, chúng ta không còn là bạn nữa.”
Nụ cười của cậu ấy dần dần cứng lại, biểu cảm trên mặt lạnh lùng như băng.
“Cậu nghiêm túc à?”
“Ừm.”
“Được thôi, tùy cậu.”
Bùi Triệt đá bay chiếc túi tóc giả đi xa, giọng cậu ấy mang theo sự cười cợt lạnh lùng.
“Cầm An Tâm, cậu ngu ngốc thế này, ngoài tớ ra, không ai có thể chịu đựng được cậu đâu.”
Nói xong thì cậu ấy quay đầu bỏ đi.
Tôi đắn đo một lúc, cuối cùng, tôi mang chiếc túi mà Bùi Triệt bỏ lại đặt vào thùng rác.
Bà Lý nhà bên cạnh có bệnh tim, nếu thấy cái túi đen chứa tóc giả, chắc chắn bà sẽ hoảng sợ mà lên cơn đau tim mất.
6
Tôi đã nấu xong bữa tối và viết được hơn nửa bài tập.
Bố mẹ cuối cùng cũng về nhà. Tôi bưng ra mâm cơm đã hâm nóng, họ rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn, thỉnh thoảng trao đổi vài câu về công việc trên bàn ăn. Tôi không thể chen vào được.
“Mẹ ơi, con có vài câu hỏi không biết làm, mẹ có thể—”
Mẹ liếc qua bài kiểm tra của tôi, nhíu mày.
“Điểm kiến thức này cô giáo không dạy à? Sao con vẫn không biết làm? Lại lơ là trong giờ học đúng không?”
“An Tâm, bố mẹ đang bàn về công việc nghiêm túc, con đừng làm phiền.”
Mẹ tôi phẩy tay một cái, bài kiểm tra của tôi bị cuốn theo gió rồi rơi xuống đất.
Hình như trời sắp mưa rồi. Tôi nhặt bài kiểm tra lên, rồi chạy đi đóng cửa sổ.
Bố tôi lơ đãng nhìn qua tờ lịch, ngạc nhiên nói:
“Mai là sinh nhật An Tâm rồi nhỉ?”
Ngày mai trên tờ lịch có một vòng tròn đỏ chói, là tôi đã đánh dấu nó.
“Vậy thì ngày mai chúng ta sẽ về sớm.”
Trước ánh mắt dịu dàng của bố mẹ, tôi vui mừng đến mức chỉ muốn nhảy lên trời và kể cho bà ngoại nghe.
7
Trong lớp, hệ thống sưởi ấm rất tốt. Tôi cởi áo khoác bông, để lộ chiếc áo len màu hồng bên trong. Trên ngực tôi có đính một chiếc ghim hình gấu nhỏ. Cũng là bà ngoại đan cho tôi.
Anh chàng cán sự thể dục kêu lên một cách cường điệu:
“Ôi trời, hôm nay Khương Tường trông thật đáng yêu, hồng hồng thế này, dễ thương ghê!”
“Bùi Triệt, cậu thấy sao?”
Anh chàng được gọi tên ngước mắt lên, lạnh lùng liếc tôi một cái.
“Liên quan gì đến tôi.”
“Đừng nói thế chứ, biết đâu cô ấy mặc đẹp là để cho cậu ngắm đấy!”
Bùi Triệt lật sang một trang sách, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ.
Diêu Giai liếc mắt một cái, ánh mắt lóe sáng.
“Hôm nay Diệp Yên cũng mặc đồ hồng đấy, Cầm An Tâm, cậu bắt chước cô ấy à?”
“Không phải, hôm nay là sinh nhật của tớ.”
Bà ngoại bảo, sinh nhật thì nên mặc đồ sáng màu.
Nghe vậy, mấy cô gái bên cạnh đồng loạt cười lớn.
“Sinh nhật hả, cái cớ này để thu hút sự chú ý cũng hay ghê.”
Lợi dụng lúc tôi không để ý, anh ta giật phăng chiếc mũ của tôi, rồi quay đầu ném cho anh chàng cán sự thể dục cao to. Tôi với tay dài hết cỡ nhưng vẫn không lấy lại được.
Giữa tiếng cười ồn ào, tôi giống như một chú hề bị lột trần bộ đồ diễn xiếc của mình vậy.
“Trời ơi, một quả trứng hồng biết đi, cười chết mất thôi.”
“Cầm An Tâm đừng động đậy, để tớ đội vương miện sinh nhật cho cậu.”
“Nhưng mà đầu cậu không có tóc, nên không thể cài vương miện được.”
Mấy cô gái vừa cười vừa nắm chặt tay tôi, không cho tôi cơ hội lấy lại chiếc mũ. Nhiều ánh mắt xung quanh đều đang dõi theo trò đùa của bọn họ.
Tôi cố nén lại cảm giác chua xót, vô thức nhìn về phía Bùi Triệt – người tôi quen thuộc nhất, mang theo sự khẩn cầu:
‘Giúp tôi với, có được không?’
Nước mắt đã chực trào nơi khóe mắt. Bùi Triệt cũng đang nhìn tôi, cậu ấy nhướn mày lên, môi mấp máy vài từ.
Tôi đọc được khẩu hình của cậu ấy, khẩu hình đó nói rằng:
“Cầu xin tôi đi.”
Toàn bộ sức lực vùng vẫy của tôi như bị rút cạn trong khoảnh khắc đó. Tôi không còn vùng vẫy nữa, chỉ lặng lẽ ngồi lại chỗ của mình. Cái đầu trọc nổi bật giữa những tiếng cười chế giễu kéo dài suốt buổi học.
Sau khi tan học, giáo viên chủ nhiệm gọi tôi vào văn phòng.
Thầy nhìn chằm chằm vào đầu tôi vài giây. Tôi cứ nghĩ sẽ bị mắng một trận nhưng thầy chỉ nhíu mày hỏi:
“Không lạnh à?”
Tôi ngạc nhiên đến mức chưa kịp nghĩ ra cách trả lời thì một chiếc mũ lưỡi trai đã được đội lên đầu tôi.
Thầy giữ vẻ mặt nghiêm nghị, khẽ nói:
“Con trai thầy mới mua, chưa từng đội qua đâu.”
“Hôm nay sinh nhật em à? Mặc đồ tươi tắn thế này.”
Thầy hắng giọng, nhìn sang cô giáo bên cạnh. Cô cười nói tiếp:
“Con gái mặc màu hồng vẫn là xinh nhất. Nhìn em thì cô cũng muốn quay lại tuổi mười tám.”
Bên trong chiếc mũ có một lớp lót mỏng, ấm áp vô cùng.
Tôi rụt rè hỏi thầy:
“Thầy có thể không nói với bố mẹ em chuyện này được không?”
Tôi ám chỉ chuyện cạo đầu.
Thầy ngạc nhiên:
“Bố mẹ em đến giờ vẫn chưa biết à?”
Đúng vậy. đã nửa tháng trôi qua rồi nhưng bố mẹ tôi vẫn chưa biết chuyện tôi tự cạo đầu mình. Mặc dù ngày nào về nhà tôi cũng đội mũ, nhưng bố mẹ lại bận rộn với công việc nên cũng chẳng để ý đến tôi.
Tôi đã quen rồi, nhưng có thể người ngoài như thầy chủ nhiệm sẽ không thể hiểu được.
8
Buổi tối, tôi bị sặc bột mì và ho liên tục khi định làm ba bát mì trường thọ.
Trong sách có nói rằng ngày sinh nhật của con cũng là ngày mẹ trải qua cơn đau khổ nhất. Vì vậy, tôi đã tiết kiệm tiền tiêu vặt trong một thời gian dài để chuẩn bị quà cho bố mẹ.
Tôi vui vẻ chạy ra mở cửa đón bố mẹ về thì không ngờ, một cái tát bất ngờ giáng xuống mặt tôi.
Tôi ngã chúi xuống sàn, cùi chỏ đập mạnh vào gạch, đau thấu tim.
Chiếc mũ rơi xuống, để lộ cái đầu trọc của tôi ra trước mặt hai người.
Thấy đầu tôi trọc lóc, mẹ tôi tức giận không thể kiềm chế được mà mắng:
“Sao bây giờ con to gan thế? Im lặng cạo trọc đầu như vậy, con muốn nguyền rủa mẹ và bố chết sớm à?”
“Trước đây còn nghĩ con tuy ngốc nhưng ít ra cũng ngoan ngoãn, không ngờ ngay cả điểm tốt này cũng chỉ là giả tạo. Bố mẹ còn đặt bánh sinh nhật cho con nữa chứ.”
Chiếc bánh bị ném mạnh xuống đất, cô bé nhỏ xinh trên đó vỡ tan thành từng mảnh.
“Thôi mà, em đừng giận nữa.”
Bố ôm lấy vai mẹ, nhẹ nhàng an ủi. Khuôn mặt ông tràn đầy thất vọng.
“An Tâm, vì con không xuất sắc nên bố mẹ chẳng thể ngẩng đầu với đồng nghiệp.”
“Nếu con cứ tiếp tục như thế này, không chịu phấn đấu và còn nói dối, bố sẽ nghĩ đến chuyện đưa con về quê.”
Bố mẹ quay về phòng ngủ, còn tôi ngây người nhìn xuống chiếc bánh kem tan nát trên mặt đất.
Chiếc bánh sinh nhật bị vỡ thành nhiều miếng khiến phần ruột lộ ra lớp nhân xoài.
Có vẻ như bố mẹ quên mất là tôi bị dị ứng với xoài rồi…
Tiếng lộp độp vang lên. Mưa ngoài cửa sổ hòa cùng những giọt nước mắt rơi xuống, làm nhòa khuôn mặt cô bé sô cô la trên bánh.
Trông giống tôi quá, bộ dạng xấu xí và tả tơi.
Ôm lấy chiếc bánh vỡ bước ra ngoài, tôi nhìn thấy Bùi Triệt.
Cậu ấy đứng ở góc hành lang, ánh đèn rọi lên khuôn mặt của cậu, chia thành hai mảng sáng tối.
Dưới chân cậu ấy đã có rất nhiều đầu lọc thuốc lá. Rõ ràng là cậu ấy đã đứng đây theo dõi tất cả những chuyện vừa xảy ra.
“Bùi Triệt.”
“Sao?”
“Là cậu nói với bố mẹ tớ, đúng không?”
Tôi run rẩy hỏi. Tôi tin rằng thầy chủ nhiệm sẽ không nói dối tôi.
Thật ra, tôi cũng muốn tin Bùi Triệt. Cậu ấy là người bạn thân nhất đã đồng hành cùng tôi suốt mười năm mà. Nhưng…
Tất cả niềm tin ấy sụp đổ ngay khoảnh khắc tôi thấy cậu ấy im lặng không phủ nhận.
Tôi lùi lại một bước, tránh khỏi bàn tay cậu ấy đang chìa ra.
Tôi khóc rồi chạy ra khỏi khu chung cư, ngồi ở một góc khuất mà bần thần, trong tay vẫn còn cầm chiếc bánh sinh nhật kia. Chiếc bánh dù vỡ nhưng vẫn thơm ngon, thu hút một con mèo đen bẩn thỉu. Có lẽ nó đã đói rất lâu rồi nên mới ăn ngon lành như vậy.
Tôi vào cửa hàng thú cưng mua cho nó một hộp pate.
Ban đầu tôi định mua một chiếc bánh nhỏ nữa, nhưng khi chạm vào ví tiền mỏng dính của mình, tôi quyết định từ bỏ.
“Cảm ơn mày đã cùng tao đón sinh nhật nhé.”
Tôi thổi tắt ngọn nến trên hộp pate, con mèo ăn rất ngon lành.
Tôi thật ghen tị với nó vì tôi vẫn chưa ăn tối, nhưng nhìn nó ăn ngon như vậy tôi cũng thấy một chút vui vẻ trong lòng.
Đột nhiên, một bàn tay thon dài cầm một chiếc bánh nhỏ, đưa vào dưới chiếc ô của tôi.
Tôi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một chàng trai lạ mặt.
Cậu ấy đưa tay ôm chú mèo vào lòng, con mèo giãy giụa nhưng chỉ cần cậu ấy nhìn nhẹ một cái, nó liền ngoan ngoãn nằm im.
Cậu ấy mỉm cười, giọng nói trầm ấm dễ nghe.
“Cảm ơn cậu đã mời mèo của tôi ăn đồ ăn vặt.”
Cậu ấy ngồi xuống, hai tay nâng chiếc bánh và đặt lên đầu gối tôi.
“Đây là quà cảm ơn.”
Chưa kịp để tôi từ chối, cậu ấy đã chậm rãi nói thêm:
“Chúc mừng sinh nhật cậu, bạn học Cầm.”
Cậu ấy chỉ vào chiếc mũ trên đầu tôi. Lúc đó tôi mới nhận ra.
“Cậu là con trai thầy chủ nhiệm phải không?”
Cậu ấy cười rộ lên, trên má hiện lên một lúm đồng tiền nhỏ, trông vừa tinh nghịch lại rất dễ thương.
“Bạn học Cầm, bạn thông minh thật.”
Lời khen thẳng thắn khiến tôi xấu hổ cúi đầu.
Trên chiếc bánh có vẽ một chú gấu nâu, trông rất giống với chiếc ghim hình gấu trên ngực tôi.
9
Tôi đã biết tên của cậu ấy. Tạ Tinh Nguyên. Là học sinh chuyên thể thao của trường bên cạnh.
“Bạn học Cầm An Tâm, tớ đã mời cậu ăn bánh rồi, cậu có thể giúp tớ một việc không?”
Cậu ấy chỉ vào chân mình, nở nụ cười khổ sở.
“Tớ vừa bị xe tông.”
“Sao cậu không nói sớm!”
Tôi vội vàng đỡ cậu ấy lên taxi.
Đến phòng cấp cứu, Tạ Tinh Nguyên nhanh chóng ấn tôi ngồi xuống ghế.
“Nhờ bác sĩ xem giúp cánh tay của cô ấy trước.”
Bác sĩ kéo tay áo tôi lên, nắm lấy cánh tay tôi và kéo mạnh hai lần, tôi đau đến mức tỉnh hẳn.
Nước mắt đong đầy, tôi tức giận nhìn cậu ấy.
“Tạ Tinh Nguyên, không phải là cậu bị thương sao?”
“Cô bé này!” bác sĩ lắc đầu tỏ vẻ bất ngờ, “cánh tay của em bị trật khớp rồi, thế mà vẫn bình thản được như thế!”