Chương 1 - Đầu Trọc Và Những Bí Mật Đằng Sau

Bùi Triệt được chuẩn đoán là bị u não, lúc làm phẫu thuật cần phải cạo trọc đầu nên cậu ấy rất sợ hãi.

Để động viên cậu ấy, tôi đã quyết định  cắt bỏ mái tóc dài của mình, nhưng cũng không kiềm được mà rơi nước mắt.

Khi tôi đến trường với cái đầu trọc, Bùi Triệt cười đến mức không đứng thẳng nổi.

“Cô ngốc, thích tôi đến vậy cơ à?”

Ánh mắt chế giễu và trêu đùa của mọi người xung quanh khiến tôi lúng túng, không biết phải làm gì.

Hóa ra, Bùi Triệt không hề bị bệnh.

Cậu ấy đã đánh cược với người khác. Họ cược xem tôi sẽ hy sinh đến đâu vì cậu ấy.

Có người hỏi Bùi Triệt, liệu cậu ấy có phải đã thích tôi rồi không. Cậu ấy kẹp điếu thuốc trong tay, cười nhạt đầy thoải mái.

“Ngay cả bản thân mình mà cô ta còn nỡ xuống tay tàn nhẫn, tôi điên rồi mới thích cô ta.”

Sau này, khi nghe nói có người tỏ tình với tôi, Bùi Triệt mặt mày cau có, chặn đường tôi.

“Không được nhận thư tình của người khác.

“Ngốc à, cậu dễ bị lừa thế này, ngoài tôi ra thì còn ai sẽ đối xử tốt với cậu?”

1

Tôi đang ở tiệm cắt tóc.

Ngay khi thợ cắt tóc hạ dao cạo xuống, tôi bật khóc.

“Cô gái, nghĩ kỹ chưa, thật sự muốn cạo hết à?”

Tôi gật đầu thật mạnh.

“Cắt hết đi.”

Đó là lời hứa giữa tôi và Bùi Triệt.

Vài ngày trước, Bùi Triệt được chẩn đoán là có khối u não, cậu ấy đã gửi báo cáo cho tôi.

“Phiền quá, không định làm phẫu thuật đâu.”

“Phải cạo trọc đầu, xấu chết đi được.”

Sao mà được chứ! Phẫu thuật là cách điều trị duy nhất, hơn nữa tỷ lệ chữa khỏi u não giai đoạn đầu rất cao.

Tôi đã thuyết phục Bùi Triệt rất lâu, cuối cùng cậu ấy cũng miễn cưỡng đồng ý.

“Bạn thân à, cậu cạo đầu cùng tớ, được không?”

“Tớ không muốn một mình bị mọi người cười nhạo.”

Tôi gần như không suy nghĩ mà đã đồng ý ngay.

Người thợ cắt tóc tháo khăn choàng, những sợi tóc dài đen tuyền rơi xuống đất. Tôi đưa tay chạm vào cái đầu trọc bóng loáng, cảm giác trống vắng lạ kỳ.

Nhưng rồi tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần, sau đó nhờ người thợ cắt tóc chụp một tấm ảnh, gửi cho Bùi Triệt.

“Cậu xem, thật ra đầu trọc cũng không đáng sợ đến thế đâu.”

“Với lại cậu là nam thần của trường, dù không có tóc vẫn đẹp mà.”

Tôi suy nghĩ mãi để tìm những lời an ủi cậu ấy.

Lúc này điện thoại hiện lên: Đối phương đang nhập… nhưng mãi mà Bùi Triệt vẫn chưa trả lời.

Những người qua đường nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quặc.

Tôi lén lút chạy về nhà như một tên tội phạm, nhưng trong lòng lại thấy có chút vui mừng.

Tôi đã cạo đầu cùng với Bùi Triệt, dù có bị ai cười nhạo thì ít nhất tôi cũng có thể chia sẻ với cậu ấy một nửa rồi.

2

Sáng thứ hai, tôi đứng dưới nhà đợi Bùi Triệt để cùng đi học.

Khi nhìn thấy tôi đứng đó, cậu ấy hơi ngẩn người.

Lúc tôi ngượng ngùng nhấc một góc mũ lên, để lộ cái đầu trọc bóng loáng, biểu cảm của Bùi Triệt thoáng có chút khó xử, cậu ấy quay mặt đi.

Một tay cậu ấy bỏ vào túi, tay kia gãi gãi mí mắt, sau đó mới hạ giọng nói:

“Cầm An Tâm, quên không nói với cậu.”

“Khối u não là chẩn đoán nhầm, tớ không cần phải phẫu thuật nữa.”

“Hả?”

Mãi lâu sau tôi mới phản ứng lại.

“Thật á, vậy tốt quá rồi!”

Những mây mù trong lòng suốt hai ngày qua biến mất ngay lập tức.

Vừa vào lớp, tôi còn chưa kịp đặt cặp xuống chỗ của mình thì anh chàng cán sự thể dục đã giật phăng cái mũ của tôi ra.

Cái đầu trọc bóng của tôi lộ ra trước mắt mọi người. Ban đầu cậu ấy chỉ có hơi ngạc nhiên mà trố mắt nhìn, sau đó thì ôm bụng cười lớn.

“Trời ơi, hoa khôi biến hình thành đầu trọc Khương Tường luôn rồi!”

“Vẫn là nam thần của trường mình có sức hút ghê.”

“Tớ thua tâm phục khẩu phục, tài khoản game kia của tớ, bây giờ tặng cậu luôn.”

Anh chàng cán sự thể dục nháy mắt trêu chọc với Bùi Triệt. Bùi Triệt cúi xuống nhặt chiếc mũ, cẩn thận đội lại cho tôi, sau đó quay đầu đá cho anh chàng kia một cú.

“Cút đi.”

“Cậu im miệng một lát có chết không? Tớ phải vất vả lắm mới lừa qua cậu ấy được đấy.”

Bùi Triệt khẽ nhếch môi nhìn tôi, trong mắt cậu ấy là những đợt sóng cười không ngừng.

“Ngốc à, sao cậu lại dễ bị lừa thế?”

Những ánh mắt đầy tò mò xung quanh trong lớp học. Bộ não chậm chạp của tôi phải mất một lúc mới hiểu ra.

Bùi Triệt không hề có khối u não, cũng không cần cạo đầu để phẫu thuật. Đó chỉ là một vụ cá cược giữa cậu ấy và người khác. Họ cược xem tôi sẽ hy sinh vì cậu ấy đến mức nào.

Và phần thưởng chỉ là một tài khoản game.

“Bùi Triệt…”

Giọng nói của tôi run rẩy.

“Sao, sao cậu lại lừa tớ?”

Tôi cố chấp chặn đường cậu ấy lại. Tôi vốn dĩ là người rất dễ khóc nên mới hỏi một câu mà nước mắt đã bắt đầu chực trào trên khóe mắt.

“Ồ, Khương Tường sắp khóc kìa, Bùi Triệt, cậu không định dỗ dành cô ấy à?”

“Mấy người muốn chết à?”

Bùi Triệt cười toe toét, sau đó mới hắng giọng mắng bọn họ một câu. Nhưng khi nhìn lại tôi, ánh mắt cậu ấy không còn chút vui vẻ nào nữa.

Cậu ấy bực bội “chậc” một tiếng.

“Sao, định bám lấy tớ ăn vạ đấy à? Xin lỗi nhé, tớ có cầu xin cậu cạo đầu đâu nhỉ?”

3

Bùi Triệt đẩy tôi ra và trở về chỗ ngồi của mình. Sắc mặt cậu ấy tối sầm lại, chẳng ai dám đến gần.

Cô gái ngồi bàn trước mặt tôi là Diêu Giai, lén quay đầu lại, dùng tay che một nửa miệng thì thầm:

“Cầm An Tâm, cậu thân với Bùi Triệt lắm à?”

Tôi đáp lại bằng giọng ủ rũ:

“Trước đây, bọn tớ là bạn thân.”

“Ồ, vậy à~~”

Cô ấy kéo dài âm cuối, rồi liếc nhìn chiếc mũ trên đầu tôi.

“Đầu trọc cũng dễ thương đấy, tóc bím của cậu trước kia nhìn thật quê mùa. Nhìn cứ như vừa từ làng qquê nào đấy chui ra vậy.”

Tôi mím chặt môi, ánh mắt hạ xuống cuốn sách giáo khoa.

Tôi thật sự lớn lên ở vùng núi.

Từ nhỏ tôi đã sống với bà ngoại. Sau khi bà ngoại mất, bố mẹ mới quay về rồi đón tôi vào thành phố.

Tôi vẫn giữ nguyên phong cách ăn mặc như ngày trước. Nó mang lại cho tôi cảm giác an toàn, như thể tôi chưa bao giờ rời xa quê hương, như thể bà ngoại vẫn còn ở bên cạnh tôi.

Bùi Triệt rõ ràng biết tôi sợ nhất là khi có ai đó bị bệnh. Bởi vì bà ngoại của tôi đã qua đời vì ung thư não.

Khi phát hiện ra thì bệnh đã ở giai đoạn cuối, không còn cơ hội phẫu thuật để kéo dài sinh mệnh được nữa. Bà ngoại của tôi đã chết trong sự dày vò và đau đớn tột cùng.

Nếu có một điều ước, tôi mong rằng căn bệnh ung thư sẽ biến mất khỏi thế giới này, để không ai phải chịu đựng nỗi đau mà bệnh tật gây ra nữa.

Nhưng tôi cũng không hiểu, tại sao Bùi Triệt lại có thể nhẫn tâm lấy chuyện này ra làm trò đùa.

Tiếng chuông vang lên, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp.

Khi nhìn thấy tôi đội mũ, thầy ấy khẽ cau mày.

4

Từ hôm đó tôi không còn chờ Bùi Triệt để cùng đi học hay tan học nữa.

Chúng tôi rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh, không ai nói chuyện với ai.

Đột nhiên, một ngày nọ, tin đồn tôi thầm yêu Bùi Triệt bị lan truyền khắp trường. Thậm chí khi đi vệ sinh, tôi cũng nghe thấy người khác nhắc đến tên mình.

“Bùi Triệt chỉ nói một câu bâng quơ thôi mà Cầm An Tâm liền hớn hở cạo đầu, đúng là yêu đến mụ mị đầu óc.”

“Cái này mà gọi là mụ mị vì tình à? Không biết tự trọng chút nào, rõ ràng là hạ tiện.”

“Đúng vậy, ai cũng biết Diệp Yên đang theo đuổi Bùi Triệt, Cầm An Tâm chẳng sánh nổi một đầu ngón tay của người ta.”

Nghe vậy, tôi chỉ đành lặng lẽ quay về.

Bùi Triệt đang dựa vào cột hành lang, tay còn đang ôm eo một cô gái.

Tôi biết cô gái đó, chính là Diệp Yên, nữ thần xếp hạng nhất trên diễn đàn trường.

Cả hai cùng nhìn thấy tôi. Diệp Yên cười nhẹ:

“Người ta vì cậu mà cạo trọc như ni cô rồi, cậu ôm tôi thế này không sợ cô ấy buồn mà tự hại bản thân à?”

Bùi Triệt cười cợt nhả:

“Vậy để tôi đi ôm cô ấy một cái nhỉ?”

“Bùi Triệt, cậu đáng ghét quá!”

Diệp Yên bĩu môi:

“Vậy thì thề đi, cậu chẳng hề quan tâm đến cô ấy một chút nào!”

Tôi không định nghe tiếp nữa, nên vội bước qua bọn họ. Khi đi ngang qua giọng nói chán ghét của Bùi Triệt rơi vào tai tôi, từng chữ rõ mồn một.

Cậu ấy nói:

“Ngay cả bản thân mình mà cô ta còn nỡ tàn nhẫn xuống tay, ai bình thường lại thích một kẻ như cô ta?”

Tôi chậm rãi quay trở lại lớp học.

Đường bê tông dưới chân phẳng lì, nhưng mỗi bước đi lại giống như đang lún sâu vào đầm lầy, càng bước chân càng nặng nề. Khi cố gắng rút chân ra, nước mắt cũng trào ra theo. Trái tim như bị bao quanh bởi những hạt gai, nhói đau và không thể thoát ra.

Giá như bà ngoại còn ở đây thì tốt biết mấy.

Trước năm tôi mười tuổi, Bùi Triệt và tôi cùng sống trong núi. Bà ngoại làm hai cái bánh rau, một cho tôi, một cho Bùi Triệt. Tôi nằm bò trước bếp, ăn nhanh hết sạch. Thấy vậy, Bùi Triệt chia đôi bánh của mình cho tôi.

Bà ngoại cười hiền từ:

“Bé Triệt đối xử với em tốt quá nhỉ.”

Bùi Triệt nghiêm túc trả lời:

“An Tâm ngốc lắm, cháu phải bảo vệ cô ấy, không để cô ấy chịu ủy khuất.”

Dân làng nói tôi ở trong bụng mẹ quá lâu, nên đầu óc bị tổn thương. Nhưng bà ngoại luôn bảo tôi là “người khôn giả ngốc.”

Hồi tiểu học, mỗi lần thi tôi đều đứng cuối bảng. Tôi cũng biết mình rất ngu ngốc.

Bà ngoại xoa đầu tôi, cười hiền từ:

“Trên đời này đâu phải ai cũng trở thành anh hùng, An Tâm của bà làm người vỗ tay cho anh hùng cũng đã rất tốt rồi.”

Bà ngoại ơi, cháu không phải kẻ biến thái, và cháu cũng sẽ không bao giờ vỗ tay cho Bùi Triệt nữa.

5

Buổi tối tan học, tôi quên mang thẻ ra vào nên bị chặn lại bên ngoài khu chung cư. Bùi Triệt đi phía sau tôi, bác bảo vệ hỏi cậu ấy có ở cùng khu với tôi không.

Bùi Triệt liếc nhìn tôi một cái.

Tôi nắm chặt quai cặp, bướng bỉnh quay đầu, không thèm nhìn cậu ấy. Bùi Triệt cười lạnh, quay đầu nói với bác bảo vệ:

“Không, không quen.”

Cậu ấy có gương mặt sáng sủa, lời nói lại có sức thuyết phục kỳ lạ. Sau đó, cậu ấy vượt qua tôi, bước chậm rãi vào trong khu chung cư.

Trời rất lạnh, những bông tuyết rơi xuống mi mắt làm tôi lạnh buốt. Mãi đến khi bác hàng xóm đang đi dạo quay về, tôi mới được vào nhà.

Không ngờ Bùi Triệt đứng đợi trước cửa tòa nhà. Có vẻ như cậu ấy đã đứng đó rất lâu, bàn tay bị đông cứng đến đỏ rực.

Cậu ấy giữ tay tôi lại khi tôi định mở cửa, đôi mắt cậu đen kịt đầy u ám.

“Cầm An Tâm, cậu còn định giận tớ đến bao giờ? Nhún nhường với tớ một chút thì chết à?”

Cậu ấy nắm tay tôi đau điếng. Tôi cố giãy giụa vài lần, nhưng cậu ấy càng nắm chặt hơn.

Tôi bình tĩnh nói rõ ràng với cậu ấy.

“Bùi Triệt, tớ không muốn làm bạn thân với cậu nữa.”

Nghe xong, cậu ấy khẽ cười, giọng cười trầm thấp:

“Chỉ vì chuyện đó thôi à?”

Bùi Triệt lôi ra một chiếc túi đen lớn từ sau lưng.

“Đây là bộ tóc giả mới nhất, coi như tớ bù đắp cho cậu, như vậy đủ thành ý rồi chứ?”

Tôi lắc đầu.

“Cầm An Tâm, đừng không biết điều.”