Chương 2 - - Quyết Định của Lý Trường Thanh - Đạo sĩ sợ ma - Đạo Sĩ Sợ Ma
Ta là Lý Trường Thanh, một đứa trẻ mồ côi được người khác nhận về, lớn lên ở Huyền Phong Môn, thường ngày ta phụ trách đun nước và chẻ củi cho gia đình nọ, luôn bị sai khiến phải làm hết việc này tới việc khác nhưng chưa bao giờ ta phàn nàn.
Nếu không nhờ có họ, có lẽ ta đã chết ở xó núi nào rồi.
Cho đến khi sư phụ phát hiện ra tài năng của ta và nhận làm đồ đệ.
Ta học hỏi rất nhanh, thường xuyên được sư phụ vỗ đầu khen thông minh, các đồng môn đều nhìn ta với ánh mắt ghen tị.
Dần dần ta học được khá nhiều pháp thuật và trở thành một đạo sĩ nổi tiếng, trở thành một anh hùng được người khác ngưỡng mộ, giống như khi còn trẻ ta cũng từng hướng mắt nhìn về những người tài ba.
Cuộc sống của ta rất tuyệt vời cho đến cái ngày định mệnh đó.
Ta thất bại khi thu phục một con tiểu quỷ.
Ta đã quăng bỏ bùa chú và đánh rơi kiếm đào trước mặt hàng chục người, ta đã trốn sang một bên, run rẩy giống như một người bình thường nhút nhát.
Tất cả đã kết thúc.
Tiếng thở dài của sư phụ xuyên qua đầu ta không khác gì một con dao sắc bén. Sự chế nhạo giễu cợt của các huynh đệ đã đè nặng lên vai ta, khiến ta không bao giờ có thể thẳng lưng được nữa.
Quái vật và ma quỷ đều hung dữ như nhau, mỗi khi ta nhìn thấy bọn chúng, ta không thể cử động được, nỗi sợ hãi nặng nề đổ ập vào trái tim làm ta không tài nào thở được, không thể nhìn thẳng, toàn bộ tâm trí đều rơi vào trạng thái trống rỗng.
Ta đã cố gắng vô số lần nhưng đều vô ích.
Ta đã từng hỏi sư phụ về vấn đề bản thân đang gặp phải, những lão già chỉ trầm ngâm, do dự nói: “Có lẽ con không giỏi trừ ma , từ nay hãy chuyên tâm học cách đuổi quỷ trừ yêu.”
Vậy đổi sang đuổi quỷ thôi, mỗi người đều có dã tâm của mình, đuổi quỷ cũng không khác gì trừ tà. Ta tự an ủi mình như vậy.
Lý Trường Thanh ta vốn tưởng rằng cuộc đời mình sẽ tiếp tục trôi qua như vậy, nhưng một tai họa đã ập đến với môn phái.
Một đồng môn đã khiến hồn ma nghìn năm phát điên và giết chết sư phụ, sau đó mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Hàng trăm con ma đi lại trong đêm không khác gì địa ngục trần gian.
Ta trốn dưới bàn thờ các thánh tổ, núp trong một góc thật sâu, bịt hai tai lại để không phải nghe tiếng gào khóc thảm thiết của các sư huynh đệ đang bị giết từng người một.
Ta cũng muốn xông ra chiến đấu để giành lấy mạng sống lắm, nhưng đôi chân giống như được chôn dưới mặt đất, hoá thành rễ cây không thể cử động được.
Nỗi sợ hãi bao trùm đã phong ấn ta tại đây.
Hai con người khác nhau đều muốn chi phối thân thể này, một người nói nếu không đi khỏi đây sẽ chết, một người ôm chân bàn, đôi mắt đỏ ngầu không dám đi ra ngoài.
Hai người cãi nhau ồn ào khó chịu, cuối cùng ta nghiến răng nghiến lợi, nhăm mắt lao thẳng ra ngoài, vừa chạy vừa niệm chú.
Ta vung vẩy thanh kiếm gỗ đào khắp nơi trong không khí, ném hết tất cả bùa chú trong túi ra ngoài.
Chạy mãi chạy cho tới khi không còn bất kỳ tiếng động gì xung quanh, lúc này ta mới có cơ hội thở dốc, run rẩy mở mắt
Ta … là người duy nhất còn sống.
Lệ quỷ ngàn năm bị một kiếm của ta huỷ đi ba trăm năm đạo hạnh, nó đã ghi hận trong lòng, một mực tìm cơ hội muốn đoạt lấy tính mạng ta
Nhờ có chiếc chuông do sự phụ để lại đã che giấu được hơi thở của ta, nhờ vậy ta mới có thể trốn thoát khỏi tay lệ quỷ.
Nhưng giờ đây ta phải đưa ra quyết định.
Trốn tránh suốt đời hay chiến đấu đến chết để trả thù mối hận diệt môn.