Chương 1 - - Sự Xuất Hiện của Kẻ Địch - Đạo sĩ sợ ma - Đạo Sĩ Sợ Ma

Tiểu Quỳ vô tình nhặt được một tên đạo sĩ trẻ. Gã có một khuôn mặt thanh tú, hoàn toàn khác với các lão đạo sĩ già tóc bạc râu trắng nàng thấy lúc trước, gã còn có đôi mắt trong veo sạch sẽ và hai lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu. Nhìn qua thì gã đạo sĩ này còn khá nhỏ tuổi, miệng luôn nói không ngừng nghỉ, lúc nào cũng thích cằn nhằn lẩm bẩm đủ chuyện. Nhưng đó cũng là chàng trai khá tốt bụng, trong lúc hồi phục vết thương còn giúp nàng một số công việc vặt trong nhà. Gã kể rằng mình là Lý Trường Thanh, là đệ tử đầu tiên của phái Huyền Phong, đồng thời cũng là thiên tài xuất sắc nhất trong thế hệ, hàng yêu phục ma dễ như đi ngủ. Chẳng qua là đợt trước gặp chuyện không may nên mới vô tình lăn xuống núi … Sau bảy ngày dưỡng thương, tiểu đạo sĩ có thể chặt củi sau khi bình phục vết thương. Tiểu Quỳ ngồi chống cằm trên mỏm đá nhỏ, tiếng gió xào xạc xuyên qua kẽ lá đột nhiên thu hút sự chú ý của nàng, nàng khẽ nheo mắt lại. Tiểu đạo sĩ vẫn đang tận tâm chẻ củi, gã nói sau khi khỏi bệnh sẽ mang xuống núi bán lấy tiền … Tiểu Quỳ đột nhiên đứng dậy chạy vội vào nhà, tiểu đạo sĩ tưởng rằng do gã nói dài dòng quá nên nàng không muốn nghe nữa. Màn đêm buông xuống, tiểu đạo sĩ bước vào nhà dự định thắp đèn nấu ăn nhưng vừa vào nhà lại bị nhét một túi đồ. Tiểu Quỳ đứng trước từ khi nào không biết, ngón tay giơ lên ​​trước môi ra hiệu cho gã im lặng. Tiểu đạo sĩ vẫn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, bỗng một cảm giác ớn lạnh quen thuộc chạy dọc sống lưng, gã run rẩy muốn quay đầu lại nhưng có ai đó đã nắm cổ áo, lôi gã nhảy ra ngoài cửa sổ, trước khi tiếng hét kịp thoát ra khỏi cổ họng thì gã nhìn thấy một con ma với khuôn mặt tà ác mỉm cười mang rợ dưới ánh trăng, hung hãn đuổi theo bọn họ. Đó là lệ quỷ nghìn năm tuổi, có đạo hạnh thâm sâu và ngoại hình đáng ghê tởm. Tiểu đạo sĩ trợn trừng mắt hoảng sợ, gã run rẩy mở túi hành lý tìm kiếm thứ gì đó. Mặc dù bị lôi kéo chạy như bay nhưng tiểu đạo sĩ vẫn luôn nắm chặt túi hành lý của mình, thình lình gã bị một cành cây đập vào mặt. Đau quá má ơi!! Vì quá đau, lại sợ cứ rề rà sẽ bị lệ quỷ đuổi kịp, gã nhắm mắt lại, quyết tâm quăng luôn túi đồ của mình. Tiếng gầm chói tai của lệ quỷ làm rung chuyển một vùng núi, chim chóc hoảng sợ kêu gào bay ngập trời. Tiểu đạo sĩ đưa tay nắm lấy ống tay áo Tiểu Quỳ, các đốt ngón tay trắng bệch. Vừa chạy vừa đi một lúc lâu, hai người quyết định tạm nghỉ trong một cái động, Tiểu Quỳ đi vào trong nhặt lá xung quanh ném thành một đống lớn, rồi cầm đá đánh lửa đốt đống lá đó sưởi ấm, nàng còn lôi được cái chăn lớn từ trong túi ra cho hai người cùng đắp. Sau khi làm xong tất cả những điều này, nàng mới có thời gian nhìn lại đệ tử thiên tài xuất chúng nhất thế hệ. Tiểu đạo sĩ còn đang run lẩy bẩy, khuôn mặt tái nhớt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, trông thật đáng thương. Nhưng mà khoan! Nhìn gã có chỗ nào giống thiên tài xuất chúng nhất thế hệ ??? Tiểu đạo sĩ sau khi bình tĩnh được một xíu, cố gắng gượng cười: “Ta vừa nãy đã dùng bùa xua đuổi tà ma… Ta rất lợi hại, đừng sợ …” Tiểu Quỳ suy nghĩ một lúc, nàng nghĩ không thể đả kích lòng tự trọng của người khác, đành gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Nhìn vào đôi mắt của Tiểu Quỳ, tiểu đạo sĩ cảm thấy cần phải trịnh trọng nhắc lại: “Ta thật sự rất lợi hại, ta không lừa cô nương đâu. Vừa rồi … vừa rồi chỉ là … ta bị hôn mê.” Tiểu đạo sĩ đang lúng túng chưa biết nói gì tiếp thì Tiểu Quỳ gật đầu nở nụ cười mà cô nghĩ là thân thiện nhất, ‘được rồi được rồi ta hiểu mà’ Tiểu đạo sĩ giận dỗi phồng má. “…Ta thực sự rất giỏi đó. Năng lực của ta đứng đầu trong môn phái chỉ ngoại trừ sư phụ. Đừng vì lúc nãy ta lỡ hôn mê mà cô nương coi thường nhé, ta có thể giết sạch hai mươi con ma giống lúc nãy chỉ trong một đòn!” Hai người bọn họ thức suốt đêm trong hang động, đợi đến lúc rạng sáng, tiểu đạo sĩ không dám ngủ, con mắt thâm đen mệt mỏi nối gót đi theo Tiểu Quỳ tràn đầy sức sống, cùng nhau xuống núi trên con đường mòn. Tiểu đạo sĩ đang đi cắm đầu xuống đất bỗng va vào lưng Tiểu Quỳ, gã vấp vào hòn đã dưới chân rồi lăn ra té lăn quay. Gã ngẩng đầu lên thì thấy một tên nam nhân đang cười khinh miệt cách đó tầm mười bước chân, đám tuỳ tùng đằng sau cũng đang cười lớn. Tên nam nhân thích thú nhìn gã một lượt từ trên xuống dưới rồi nói với giọng điệu hết sức mỉa mai: “Ta tưởng ngươi sẽ chết trong tay ác quỷ, không ngờ ngươi vẫn còn sống tới bây giờ. Chẳng lẽ ả ác quỷ thấy ngươi đẹp trai nên tha mạng?” Ánh mắt người đàn ông lại nhìn qua Tiểu Quỳ, cười ác độc: “Cô nương xinh đẹp, cô nương chọn sai bạn đồng hành rồi.” “Kẻ đứng sau cô nương là tên nhút nhát hèn kém. Hắn thậm chí còn không dám báo thù cho môn phái của mình, một tên hèn nhát đến mức chỉ cần một đứa bé hù đã sợ chết khiếp rồi. Nếu không nhờ đồ tốt sư phụ để lại, làm sao hắn có thể sống tới bây giờ.” Tiểu đạo sĩ ngồi bệt dưới đất, xung quanh bỗng nhiên lạnh buốt, nghe những lời ác độc đó không khác nào bị gáo nước lạnh dội lên đầu, gã có cảm giác như bị kẹp trong chín lớp băng giữa một ngày nắng đẹp. Nhưng ngọn lửa hận thù tận sâu trong xương cốt gã sôi sục lên, đôi mắt đỏ rực, bàn tay nắm chặt lớp sỏi thô ráp gây nên những vết máu đỏ thẫm tí tách rơi xuống mặt đất. Những ký ức gã luôn muốn trốn tránh lại tràn về, núi rừng tươi đẹp ngập trong máu tanh mưa gió.