Chương 2 - CỨU RỖI TUYỆT VỜI NHẤT - Cứu Rỗi Tuyệt Vời Nhất

Năm tám tuổi, gần chín tuổi, tôi mới vào tiểu học.

Trong lớp chẳng ai để ý đến tôi, cứ như tôi không hề tồn tại.

Tôi thích đọc sách, tôi thích những cô giáo nói chuyện với mình một cách dịu dàng và ân cần.

Sau khi ba tôi đến trường vài lần, bộ dạng cùng lời nói thô tục của ông khiến cho giáo viên trong lớp càng thêm đau lòng.

Lên cấp hai, cũng vì tính cách của mình mà tôi bị các bạn học cô lập, tôi nghe họ nói xấu sau lưng tôi. Không sao cả, hoàn cảnh sống từ nhỏ đến lớn khiến tôi cảm xúc trong tôi như chai lì mất rồi.

Yêu cầu của ba đối với tôi ngày càng nhiều. Tôi không được mặc váy, quần đùi hay áo tay ngắn, nếu tôi lén mua thì ông sẽ xé toạt chúng ngay trước mặt tôi.

Sau khi tan học, tôi phải về nhà ngay lập tức. Ba tôi lắp camera theo dõi, nếu tôi về trễ một chút thôi thì khi ông ấy ông sẽ chất vấn, chửi rủa không ngừng.

Cuộc sống như vậy khiến tôi cảm thấy rất nghẹt thở, nhưng tôi không thoát ra được.

Song, cũng chính ông là người đã giúp tôi tránh phải nạn bạo lực học đường.

Sự im lặng của tôi khiến đám người xung quanh cảm thấy tôi dễ bắt nạt, cho đến khi ba tôi có việc phải đến trường một chuyến, ông đứng phía sau tôi, nhìn chằm chằm đám người trong lớp như một vị hung thần tàn ác.

Sau hôm đó, họ ngừng nói xấu tôi vì tôi có một người ba có thể giết người ngay lập tức.

Sau khi tốt nghiệp cấp hai, tôi chọn một trường cấp ba ở xa để có thể ở lại kí túc xá. Cuối cùng tôi cũng rời khỏi ông, tôi đã có không gian để hít thở trong chốc lát.

Tôi cố gắng hòa nhập với môi trường xung quanh, cũng có một người bạn để nói chuyện.

Nửa tháng về nhà một chuyến, số lần tôi nhìn thấy người đàn ông ấy không nhiều nữa.

Sau đó là kỳ thi đại học, kỳ thi kết thúc, trí nhớ của tôi cũng ngưng lại vào lúc ấy