Chương 1 - CỨU RỖI TUYỆT VỜI NHẤT - Cứu Rỗi Tuyệt Vời Nhất

Tôi đã chết và cũng quên mất mình chết như thế nào, sau khi chết đi, linh hồn tôi bay lơ lưng trên không và chẳng thể rời xa ngôi mộ quá mười mét.

Chỉ mất ba ngày để tôi đi từ sự bàng hoàng lúc ban đầu đến việc chấp nhận sự thật này.

Tôi đã dành cả một ngày để chăm chú nhìn tấm bia mộ của mình, trên bia mộ có khắc mấy chữ Mộ của Tô Hoan Chi.

Bên cạnh mấy chữ này có khắc ngày tháng, phía dưới ngày tháng còn có mấy chữ nhỏ.

Con gái của Tô Tề.

Tô Tề chính là ba của tôi.

Tôi cố gắng nhớ lại chuyện khi còn sống, tất cả đều là dấu ấn về ba tôi.

Một người đàn ông đầy tật xấu, ông nghiện thuốc lá, nát rượu, nói năng thô tục, thích kiểm soát, có vẻ ngoài hung dữ, hơn nữa còn rất thích dùng bạo lực để giải quyết mọi vấn đề.

Khi lên năm, tôi đã quên mất chuyện gì đã xảy ra, tôi nhớ hơn nửa đêm ông ấy đưa tôi đến một phòng khám nhỏ.

Tay của tôi bị gãy, đau đến mức môi run rẩy, nước mắt lặng lẽ chảy.

Ba tôi nóng nảy đứng ngoài cửa, nhìn tôi với vẻ mất kiên nhẫn.

Y tá quay lưng về phía ông, nhẹ nhàng hỏi tôi, kia là ai của em.

Tôi trả lời là ba.

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt ý tá nhìn tôi càng thêm kỳ lạ.

Vài năm sau nhớ lại, tôi mới nhận ra đó là sự thương hại.

Bác sĩ chữa bệnh cho tôi, chỉ đường cho tôi đi tìm ba.

Phòng khám không cho hút thuốc, nhưng ông nhất định muốn hút, thế nên bị người ta đuổi vào một góc nhỏ.

Tôi nhìn thấy ông ngồi đó không hề cử động, đưa lưng về phía tôi, hút mây nhả sương.

Mùi thuốc lá kém chất lượng ngập tràn không khí, rất khó ngửi, nhưng tôi đã quen rồi.

“Tại sao lại là con gái? Nếu là con trai thì tốt rồi.”

Một cô bé năm tuổi như tôi chưa từng nghe thấy câu trọng nam khinh nữ này, càng không hiểu trọng nam khinh nữ là cái gì.

Nhưng tôi nhớ mãi câu nói ấy được thốt ra từ chính ba của mình, cũng nhớ rõ sự phiền não trong giọng nói của ông.

Ông không cao, chỉ khoảng một mét sáu, lưng hùm eo gấu, cơ bắp cuồn cuộn, đặc biệt là ở cánh tay. Ông luôn để đầu đinh, khuôn mặt vô cảm chưa bao giờ nở nụ cười, ngay cả khi không có biểu cảm gì thì trông ông ấy cũng rất hung dữ.

Từ khi tôi bắt đầu có ký ức, trên tay ba tôi luôn luôn kẹp một điếu thuốc lá, thứ đó là do bạn của ông cho, mặt ông dày, lại có nhiều bạn bè, nên chưa bao giờ phải lo lắng về việc thiếu thuốc hút. Nhưng những điếu thuốc này phần lớn đều là hàng kém chất lượng, mùi cực kỳ khó ngửi.

Ông nghiện rượu, cứ uống say là ông ngay lập tức nổi điên, mắng chửi điên cuồng, tôi chẳng hiểu mấy lời ông nói, chỉ biết khuôn mặt khiến cho tôi sợ hãi kia thật dữ tợn, văn vẹo, chẳng khác nào dã thú.

Khi đó nhà chỉ có một phòng, tôi đứng ở góc phòng, nhìn ông ấy vừa mắng chửi vừa đập đồ.

Trong phòng cũng không có nhiều đồ vật để cho ông đập, căn bản chỉ là chút đồ dùng cũ nát mà chính ông cũng không biết chúng đến từ nơi nào.

Đợi ông ấy đập mệt rồi lăn ra ngủ, lúc đó tôi mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng rón rén đi ngủ.

Tôi không đi nhà trẻ, mà lên thẳng tiểu học.

Trước khi đi học tiểu học, tôi vẫn luôn ở nhà, ba tôi không cho tôi đi ra ngoài, mỗi lần tôi có ý định muốn đi ra ngoài thì ông ấy sẽ trừng mắt nhìn tôi với dáng vẻ vô cùng hung ác, cứ như giây tiếp theo sẽ xông tới đánh tôi vậy, giọng nói thô khàn khó nghe: “Đi ra ngoài làm gì?”

Nhưng chính ông ấy lại bên ngoài cả ngày, thậm chí đôi lúc còn đi đến sáng sớm hôm sau mới trở về, vì sợ tôi sẽ đi ra ngoài nên ông ấy luôn khóa chặt cửa phòng.

Trước khi đi, ông ấy sẽ để ở nhà một ít đồ ăn, mấy cái banh bao, rau và một ít nước.

Nhưng tôi không thích. Tôi không thích rau hẹ, không thích tỏi, nhưng tôi sợ ba mình hơn, cho nên tôi cố nén cơn buồn nôn, miễn cưỡng ăn bằng hết.

Trên người ông thường xuyên mang thương tích, vết thương mới và vết thương tích cũ chồng chéo lên nhau, tất cả đều do ông đánh nhau với người ta để lại.

Tôi đã thấy cách ông ấy đánh nhau.

Ngày đó, sau khi tôi cẩn thận nhắc tới vài lần, cuối cùng ông ấy mới miễn cưỡng dẫn tôi đi ra ngoài, đến nơi ông ấy làm việc.

Ở đó có rất nhiều người như ông, không ít người trong số họ cao hơn, mạnh mẽ hơn và cơ bắp hơn ông.

Ở ngay trước mặt tôi, ông ấy đánh nhau với một người.

Rõ ràng giây trước còn đang cười cười nói nói, thế mà giây sau ông đã vung nắm đấm, xoay người thành một hình tròn, động tác vừa dữ dội, vừa mãnh liệt, cả khuôn mặt đều nhăn nhó vặn vẹo.

Hình như nắm đấm không khiến ông thỏa mãn nên ông cầm lấy gậy gỗ, cũng may được người ta ngăn lại kịp.

Trên người ông có rất nhiều vết thương, dòng máu tươi chảy dài từ gò má xuống cánh tay, nhưng ông chẳng mảy may để ý.

Kẻ đánh nhau với ông còn bị thương nặng hơn, người nọ nằm trên đất, đứng dậy không nổi, phải nhờ người khác dìu dậy.

Ba tôi hung hăng mắng người nọ rồi xoay người kéo tôi rời đi.

Chứng kiến cảnh ấy làm tôi sợ muốn chết, sắc mặt tôi trắng bệch, chân như nhũn ra, chỉ biết chạy đi thật nhanh.

Sau khi về nhà, tôi chẳng dám hó hé câu này, còn ba tôi vẫn giữ vẻ mặt u ám, chẳng nhìn tôi lấy một lần.