Chương 18 - Cưới Em Lấy Chị
Đoạn 18
Lại nói đến công việc của Thiên Vương. Kể từ ngày cô cùng mẹ rời xa thành phố, thì đúng một năm sau Thiên Vương cũng chuyển công tác. Duyên phận thế nào thành phố Thiên Vương đang công tác lại là nơi cô đang sinh sống. Hai người tình cờ gặp lại nhau và cũng chính trong thời gian đó Thiên Vương là người đã giúp đỡ hai mẹ con cô rất nhiều trong cuộc sống. Trong lòng Tuệ An luôn biết ơn anh ấy.
-Đồ ăn xong rồi đấy.
Tuệ An tử trong bếp bê ra mâm cơm đặt trên bàn. Cả ba người ngồi quây quần bên mâm cơm không khác gì một gia đình nhỏ. Cảm giác này Thiên Vương rất thích và mong muốn nó sớm thành hiện thực trong tương lai
-Hôm nay anh không trực sao ?
Tuệ An vừa hỏi vừa gắp một miếng thịt kho vào chén Thiên Vương.
-Ừ. Ngày mai anh mới có ca trực. Hôm nay tranh thủ đến thăm em và Khoa một tí
-Anh cứ bận rộn thế này thì đến bao giờ mới lấy được vợ
-Chuyện này dễ thôi mà. Chỉ cần em gật đầu đồng ý, anh mang trầu cau sang hỏi cưới ngay
-Anh lại chọc em rồi đấy
Thiên Vương cười nhưng lời nói của anh là thật
-Anh nói thật mà chọc em làm gì.
-Mẹ ơi con no rồi . Con ra sân chơi tí nha mẹ .
-Chơi quanh quẩn trong sân thôi nha Khoa
-Dạ.
Đợi cho cu cậu ra hẳn ngoài sân, Thiện Vương mới nhìn cô hỏi :
-Có phải em vẫn còn nhớ đến người cũ ?
Mặc dù Thiên Vương không nói rõ tên người đó ra nhưng hiểu người cũ mà anh ấy nói đến là ai . Cô nhanh chóng đáp lại, như muốn nói rằng lời cô nói là thật :
-Không có. Nếu như không phải anh nhắc đến thì em đã quên người này từ lâu rồi.
-Vậy tại sao em lại….
-Thôi. Chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa. Đồ ăn nguội hết rồi. Anh mau ăn đi
-Ừ. Em cũng ăn đi
Thiên Vương ở lại chơi một lúc nữa rồi cũng về. Tuệ An tranh thủ tắm rửa cho con trai rồi cũng dỗ dành cho cậu bé đi ngủ sớm. Cô còn chuẩn bị một vài thứ cho buổi giới thiệu sách và giao lưu cùng với đọc giả vào ngày mai.
Mấy năm gần đây, kinh tế gia đình cô đi vào ổn định, nên cô mới có thể thực hiện đam mê viết lách của mình. Sau vài năm miệt mài chăm chỉ cô đã được nhiều đọc giả biết đến và cho ra nhiều bộ tiểu thuyết để lại dấu ấn khó phai cho người đọc . Có thể nói cô là một trong những số tác giả trẻ nổi tiếng với nhiều tác phẩm hay và rất được mọi người yêu mến
Buổi sáng, Tuệ An ăn sáng xong cũng chuẩn bị đi đến sự kiện. Cu Khoa thấy mẹ sắp đi cũng nhanh chóng ăn nhanh phần thức ăn của mình. Đợi mẹ đi xuống thì cu cậu cũng đã chuẩn bị quần áo xong xuôi. Cô đã tập cho con có tính tự lập từ nhỏ, những việc gì trong khả năng làm được của cụ cậu, cô đều hướng dẫn và sau đó để cho cu cậu tự thân vận động. Vì thế mặc dù chỉ mới hơn 4 tuổi nhưng cu cậu đã rất lanh lẹ và có phần già dặn hơn với các bạn cùng trang lứa.
Nhìn thấy con trai quần áo tươm tất , Tuệ An ngạc nhiên ngồi xuống nói với con trai :
-Hôm nay là cuối tuần, con được nghỉ ở nhà mà Khoa
-Con có thể đi làm với mẹ được không ạ ?
Cô xoa đầu con trai cười
-Không được đâu Khoa à. Khoa ngoan ở nhà với bà ngoại mẹ đi một lát rồi mẹ về. Tối mẹ chở con đi ăn nhà cao tầng được không ?
-Hoan hô. Con thích ăn nhà cao tầng lắm . Mẹ nhớ về nhanh nhé
-Mẹ biết rồi. Hôn mẹ một cái để mẹ còn đi làm nào.
Chỉ một tiếng" chụt " của con thôi như cả một bầu trời hạnh phúc trước mặt. Không có gì có thể thay thế được
Có vẻ như cô đã đến sớm hơn so với giờ diễn ra sự kiện. Vừa nhìn thấy cô đi vào một bé biên tập bên phía công ty đi lại nói nhỏ vào tai :
-Chị Tuệ An, nhà tài trợ đến rồi, họ muốn gặp chị và đang đợi ở trong phòng.
-Ừ. Chị biết rồi.
Đứng trước một căn phòng, Tuệ An cẩn trọng chỉnh lại quần áo và tóc tai một lần nữa cho chỉnh tề rồi mới đưa tay lên gõ 3 tiếng. Sau 3 tiếng gõ cô cũng nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, trước mặt cô là một nam, một nữ đang ngồi ở ghế sofa. Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt bọn họ, cơ thể cô cứng đờ, một lúc sau mới lấy lại được giọng nói, trên mặt cô cố nở một nụ cười tự nhiên nhất , giống như không quen biết bọn họ vậy.
-Xin chào. Tôi là tác giả Tuệ An
Sắc mặt Mẫn Nhi tái nhợt , tại sao lại là cô chứ? Cô ta theo bản năng nhìn Gia Lâm đang ngồi bên cạnh, nghi ngờ hắn đã biết rõ nên mới cố tình đứng ra tài trợ. Bảo sao mà cô ta thấy lạ , một người bận rộn, khô khan như hắn tự dưng lại đi thích đọc những cuốn tiểu thuyết , lại còn hâm mộ đến mức đứng ra tài trợ trong sự kiện ra mắt sách lần này. Quả nhiên là hắn kiếm cớ gặp lại người xưa đây mà.
Hai mắt Gia Lâm nhìn chằm chằm người con gái đó . Bao năm không gặp , cô cũng đã thấy đổi thật nhiều, trông chững chạc và điềm đạm hơn xưa.
5 năm qua , cô đã buông tất cả mọi chuyện . Bây giờ cô chỉ muốn sống cuộc sống yên bình bên gia đình, đối với cô người đàn ông đang ngồi trước mặt cũng chỉ là người xa lạ.
Cô làm như không quen biết, đi lại ghế ngồi xuống. Còn chưa định mở miệng nói về sự kiện ra sách lần này, thì giọng của hắn đã cất lên nhưng không phải là nói với cô
-Mẫn Nhi. Em ra ngoài đợi anh
-Em sao ?
Mặc dù không muốn nhưng Mẫn Nhi lại càng không dám làm trái ý hắn. Sở dĩ chuyến đi lần này chỉ có một mình hắn, nhưng cô ta lại mặt dày lén lút đi thêm
-Vậy em đợi anh ở bên ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại cô và người đàn ông đó. Cảm thấy không nên tiếp tục ở lại, Tuệ An đứng dậy cầm lấy túi xách định rời đi luôn lúc đó.
Gia Lâm đứng dậy đi đến chắn trước mặt, giơ tay bắt lấy cổ tay cô.
Tuệ An liền nhíu mày:
-Anh làm gì vậy ?
Cô giãy dụa , nhưng cánh tay của hắn vô cùng khỏe mạnh, cô không thể giãy ra nổi, không nhịn được liền cáu gắt:
-Anh đang làm tôi đau đấy
Hắn không nhìn đến vẻ không tình nguyện và giãy dụa của cô, cứng rắn đè cô lên tường, hai mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô nói :
-Tỏ ra không quen biết tôi sao ?
Cô cố gắng giữ bình tĩnh trước mặt người đàn ông này.
-Chúng ta đã ly hôn. Tôi có tỏ ra như thế nào cũng không liên quan đến anh . Trái lại, hành động này của anh rất dễ khiến cho cô vợ bé nhỏ của anh hiểu lầm đấy.
-Ý cô là muốn nói đến ai đây ?
- Chẳng phải năm đó anh không tin tôi, một mực bảo vệ cô ta sao ? Nhiều năm như vậy rồi chẳng lẽ cô ta lại không đòi hỏi một cái đám cưới nào diễn ra hết sao ?
-Cô đây là đang thăm dò tôi đã có vợ mới chưa sao ?
-Anh Gia Lâm à. Anh đừng tự tin với bản thân mình quá như thế chứ. Anh nghĩ mình quan trọng với người khác lắm sao ?.
Thật ra trong lòng cô không bình tĩnh như bên ngoài. Cô không muốn thừa nhận, người đàn ông chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn ngủi này khiến cho lòng cô phải gợn sóng
-Từ lúc cô đi, căn nhà cũng trở nên trống trải, cả trái tim của tôi cũng vậy cũng trống rỗng theo.
Nghe anh nói, trái tim cô giống như có một tảng đá vô hình đè lên vậy, không ngừng tránh né ánh mắt của người đàn ông đó
-Tôi...tôi phải ra ngoài. Sự kiện sắp bắt đầu rồi.
Vừa nói xong cô đã muốn chạy trốn ngay khỏi không gian chật chội này. Gia Lâm giữ tay cô lại , hắn dùng sức kéo mạnh khiến cả người cô bị kéo về phía sau, cánh tay dài của hắn giữ chặt lấy eo cô, cả người cô đã dán chặt lên người hắn không chừa chút khe hở nào. Cách một lớp vải , cô có thể cảm nhận được cơ thể người đàn ông đó đang dần nóng lên, cả trái tim cũng đang đập mạnh mẽ .
Cô trừng mắt lườm hắn , cả người cứng ngắc, cô không dám lộn xộn, chỉ nói một cách nghiêm túc
-Anh bỏ tôi ra. Anh là đang quấy rối người khác đấy.
Hai mắt hắn hơi nhíu lại, cất giọng khàn khàn :
-Vậy em kiện tôi đi .
Tuệ An còn chưa kịp phản ứng lại, thì cả người hắn đã đè lên người cô, một tay hắn giữ chặt gáy rồi hôn xuống bờ môi cô. Hơi thở vẫn quen thuộc như xưa . Khiến hắn mê muội không kiềm chế nổi bản thân
Cô vì nụ hôn điên cuồng của hắn mà không thể hít thở đều được. Trong nháy mắt từ cổ đến mặt cô đỏ ửng lên, giống như bị lửa đốt vậy vô cùng nóng bỏng. Lúc này cô cảm thấy trái tim mình như muốn chui ra khỏi lồng ngực , nhưng rất nhanh sau đó cô vẫn cố gắng ép mình phải tỉnh táo, cố đè cảm xúc đang khuấy đảo tâm trí cố, rồi há miệng ra cắn mạnh vào đôi môi đang làm loạn trên môi cô.
Hắn bị đau nên hơi thả lỏng ra một chút, cô chớp lấy thời cơ liền đẩy hắn ra , sau đó xoay người chạy ra khỏi phòng .
Hắn bị cô đẩy lùi lại phía sau một bước, không đuổi theo mà chỉ đứng nhìn theo bóng lưng đang hốt hoảng chạy trốn của cô. Hắn đưa tay lên lau vết máu trên miệng . Cô vậy mà là lại phản kháng mạnh mẽ , trước đây không phải hắn cũng đã từng hôn cô một lần rồi sau. Lần đó cô không những không phản kháng, mà còn rụt rè đáp trả . Chẳng lẽ trong mắt cô bây giờ hắn không khác gì một người xa lạ ? Hắn không tin, nhất định hắn phải nhìn thấy rõ tâm tư của cô.
-Gia Lâm…
Mẫn Nhi run rẩy đứng nhìn hắn. Nhìn dáng vẻ này của cô ta chắc hẳn đã trông thấy cảnh vừa rồi.
Hắn ngước mắt lên, hoàn toàn không thèm để ý đến cảm nhận của Mẫn Nhi , lạnh lùng nói:
-Anh đã đặt vé máy bay cho em rồi.
-Không...em không về đâu. Em phải ở lại đây với anh .
-Em càng mê muội chỉ càng đánh mất bản thân mình thôi.
-Nhiều năm như vậy rồi , anh không thể tha thứ cho em được sao ? Em làm tất cả mọi chuyện vì quá yêu anh mà thôi.
-Hãy trở về đúng với con người của em đi Mẫn Nhi. Đừng làm anh thất vọng hơn nữa.
-Gia Lâm, em sai rồi, chúng mình trở lại như trước đây được không anh. Anh nói là sẽ bảo vệ em suốt đời mà.
-Anh chưa bao giờ quên lời hứa của mình. Nhưng trên cương vị là một người anh trai bảo vệ cho em gái.
-Em không muốn làm em gái của anh. Rõ ràng là em quen biết anh trước nhưng người nắm được trái tim của anh lại là cô ta . Em không can tâm
-Cảm xúc của một con người không có bất kì một thước đo nào . Anh mong em hiểu.
Gia Lâm dứt khoát đi lướt qua người Mẫn Nhi. Để lại cô ta một mình đứng đó cùng với nỗi đau. Điều mà cô ta lo sợ cũng đã đến
Về đến khách sạn, hắn ngay lập tức gọi điện cho trợ lý Hoàng, giúp hắn thăm dò nơi ở của Tuệ An và kể cả những mối quan hệ của cô. Hắn muốn biết thời gian qua có người đàn ông nào khác ở bên cạnh cô hay không.
Từ sau khi gặp lại Gia Lâm, tinh thần của cô luôn ở trong trạng thái căng thẳng, lúc ăn cơm không cẩn thận làm vỡ bát.
Bà Hậu nhìn con gái, quan tâm hỏi :
-Con sao vậy, có phải công việc không thuận lợi không ?
Vì không muốn cho mẹ mình lo lắng. Tuệ An đành nói dối :
-Không có gì đâu mẹ. Có lẽ khi tối còn thức khuya quá nên bây giờ hơi mệt
--Biết là công việc quan trọng nhưng con cũng phải giữ gìn sức khoẻ. Không thể ỷ y được.
-Dạ. Con biết rồi. Mẹ đừng lo
Cu cậu mới bây lớn mà đã rất hiểu chuyện, gắp một miếng trứng lớn cho vào chén mẹ , giọng còn ngọng ngịu
-Mẹ ăn đi ạ. Con nhường cho mẹ ăn hết luôn
Thấy con trai hiểu chuyện như vậy, cô cười trong hạnh phúc , vươn tay xoa tóc con :
-Con nên ăn nhiều vào như vậy mới nhanh lớn
Cô múc cho con trai bát canh sườn. Gạt bỏ đi những chuyện không vui trong đầu. Cả nhà ba người lại vui vẻ, quây quần bên mâm cơm ấm cúng.
….
Sang đầu tuần, cu cậu lại bắt đầu một tuần học mới. Sau khi ăn sáng xong cô lại đưa con trai đến trường học như mọi ngày. Khi cô chuẩn bị lái xe đi, thì phát hiện có một chiếc ô tô đang đậu bên đường, có vẻ như đang nhìn trộm cô. Thần kinh cô thắt lại, nhưng nghĩ đến việc cô không đắc tội với ai ở đây, chẳng lẽ cô bị hoa mắt sao? Ai lại đi nhìn trộm cô vào ban ngày như vậy ? Cô không nghĩ nhiều nữa lái xe đi, đưa con trai đến trường.
Trên đường đi cô lại vô tình nhìn thấy chiếc xe đang đậu bên đường trong gương chiếu hậu, nó thực sự đang bám theo cô.
Hai tay cô giữ chặt tay lái, , nếu như vừa rồi còn hoa mắt, vậy bây giờ thì sao? Cô bắt đầu cảm thấy lo sợ. Cô sợ con trai mình ngồi ở phía sau, cũng may lúc đó cũng gần đến trường của con , cô tăng tốc chạy thật nhanh về phía trước. Sau khi vào đến trường, giáo Khoa cho cô giáo cô mới an tâm được phần nào.
Sắp xếp xong cho con trai, Tuệ An ra khỏi trường, hai mắt cô luôn trong trạng thái đề phòng. Quả nhiên chiếc ô tô đó vẫn còn đậu ở gần đó. Ở đây có nhiều bậc cha mẹ phụ huynh đưa đón con đi học nên cô đã mạnh dạn đi lại chỗ xe hơi kia . Cô muốn xem ai đã theo dõi mình. Mục đích của họ là gì
Cô khom người nhìn qua kính, nhưng không thấy được người bên trong. Cô liền đưa tay lên gõ , nhưng không ai đáp lại, kính cửa sổ cũng không hạ xuống.
Cô bèn phải lên tiếng :
-Đi theo tôi đến tận đây, giờ bị tôi phát hiện, còn trốn tránh sao ?
Trong xe, trợ lý Hoàng vò đầu bứt tóc, anh ta ở đây là để theo dõi từng động tĩnh của cô ,nhưng không ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy. Trong phút chốc, anh ta bối rối không biết xử lý tình huống này thế nào.
Không còn cách nào khác, Hoàng đành hạ cửa kính xuống, khẽ cười lên tiếng chào hỏi trước :
-Xin chào. Lâu rồi không gặp
Tuệ An nhìn anh ta chằm chằm trong hai giây, khá bất ngờ :
-Sao lại là anh ?
Hoàng chột dạ vội né ánh mắt của cô. Anh ta bỗng trở nên ấp úng lạ thường :
-Tôi ...tôi đến đây để làm việc.
Tuệ An liền nghi ngờ, cách đây mấy ngày cô đã gặp lại Gia Lâm. Hôm nay trợ lý của hắn lại đến đây làm việc. Cô có nên xem đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên không ?
Tuệ An không muốn nói chuyện dây dưa nữa , hỏi trực tiếp :
-Anh ấy bảo anh đến đây làm gì ?
Hoàng không thể nói rằng sếp bảo anh ta theo dõi cô. Không một ai thích bị người khác theo dõi chuyện riêng tư cả. Có chết anh ta cũng không nói.
Tuệ An một lần nữa cứng rắn buông lời hù doạ.
-Anh có muốn tôi gọi cho sếp của anh không ?
-Thật ra...anh ấy chỉ muốn biết nơi cô sinh sống.
Tuệ An tức giận bỏ đi và trong đầu đang có ý định muốn đổi nơi ở mới. Cô không muốn bị người khác quấy rầy, càng không muốn người đàn ông đó làm ảnh hưởng đến cuộc sống yên ổn của cô ở nơi đây.
Lại nói đến công việc của Thiên Vương. Kể từ ngày cô cùng mẹ rời xa thành phố, thì đúng một năm sau Thiên Vương cũng chuyển công tác. Duyên phận thế nào thành phố Thiên Vương đang công tác lại là nơi cô đang sinh sống. Hai người tình cờ gặp lại nhau và cũng chính trong thời gian đó Thiên Vương là người đã giúp đỡ hai mẹ con cô rất nhiều trong cuộc sống. Trong lòng Tuệ An luôn biết ơn anh ấy.
-Đồ ăn xong rồi đấy.
Tuệ An tử trong bếp bê ra mâm cơm đặt trên bàn. Cả ba người ngồi quây quần bên mâm cơm không khác gì một gia đình nhỏ. Cảm giác này Thiên Vương rất thích và mong muốn nó sớm thành hiện thực trong tương lai
-Hôm nay anh không trực sao ?
Tuệ An vừa hỏi vừa gắp một miếng thịt kho vào chén Thiên Vương.
-Ừ. Ngày mai anh mới có ca trực. Hôm nay tranh thủ đến thăm em và Khoa một tí
-Anh cứ bận rộn thế này thì đến bao giờ mới lấy được vợ
-Chuyện này dễ thôi mà. Chỉ cần em gật đầu đồng ý, anh mang trầu cau sang hỏi cưới ngay
-Anh lại chọc em rồi đấy
Thiên Vương cười nhưng lời nói của anh là thật
-Anh nói thật mà chọc em làm gì.
-Mẹ ơi con no rồi . Con ra sân chơi tí nha mẹ .
-Chơi quanh quẩn trong sân thôi nha Khoa
-Dạ.
Đợi cho cu cậu ra hẳn ngoài sân, Thiện Vương mới nhìn cô hỏi :
-Có phải em vẫn còn nhớ đến người cũ ?
Mặc dù Thiên Vương không nói rõ tên người đó ra nhưng hiểu người cũ mà anh ấy nói đến là ai . Cô nhanh chóng đáp lại, như muốn nói rằng lời cô nói là thật :
-Không có. Nếu như không phải anh nhắc đến thì em đã quên người này từ lâu rồi.
-Vậy tại sao em lại….
-Thôi. Chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa. Đồ ăn nguội hết rồi. Anh mau ăn đi
-Ừ. Em cũng ăn đi
Thiên Vương ở lại chơi một lúc nữa rồi cũng về. Tuệ An tranh thủ tắm rửa cho con trai rồi cũng dỗ dành cho cậu bé đi ngủ sớm. Cô còn chuẩn bị một vài thứ cho buổi giới thiệu sách và giao lưu cùng với đọc giả vào ngày mai.
Mấy năm gần đây, kinh tế gia đình cô đi vào ổn định, nên cô mới có thể thực hiện đam mê viết lách của mình. Sau vài năm miệt mài chăm chỉ cô đã được nhiều đọc giả biết đến và cho ra nhiều bộ tiểu thuyết để lại dấu ấn khó phai cho người đọc . Có thể nói cô là một trong những số tác giả trẻ nổi tiếng với nhiều tác phẩm hay và rất được mọi người yêu mến
Buổi sáng, Tuệ An ăn sáng xong cũng chuẩn bị đi đến sự kiện. Cu Khoa thấy mẹ sắp đi cũng nhanh chóng ăn nhanh phần thức ăn của mình. Đợi mẹ đi xuống thì cu cậu cũng đã chuẩn bị quần áo xong xuôi. Cô đã tập cho con có tính tự lập từ nhỏ, những việc gì trong khả năng làm được của cụ cậu, cô đều hướng dẫn và sau đó để cho cu cậu tự thân vận động. Vì thế mặc dù chỉ mới hơn 4 tuổi nhưng cu cậu đã rất lanh lẹ và có phần già dặn hơn với các bạn cùng trang lứa.
Nhìn thấy con trai quần áo tươm tất , Tuệ An ngạc nhiên ngồi xuống nói với con trai :
-Hôm nay là cuối tuần, con được nghỉ ở nhà mà Khoa
-Con có thể đi làm với mẹ được không ạ ?
Cô xoa đầu con trai cười
-Không được đâu Khoa à. Khoa ngoan ở nhà với bà ngoại mẹ đi một lát rồi mẹ về. Tối mẹ chở con đi ăn nhà cao tầng được không ?
-Hoan hô. Con thích ăn nhà cao tầng lắm . Mẹ nhớ về nhanh nhé
-Mẹ biết rồi. Hôn mẹ một cái để mẹ còn đi làm nào.
Chỉ một tiếng" chụt " của con thôi như cả một bầu trời hạnh phúc trước mặt. Không có gì có thể thay thế được
Có vẻ như cô đã đến sớm hơn so với giờ diễn ra sự kiện. Vừa nhìn thấy cô đi vào một bé biên tập bên phía công ty đi lại nói nhỏ vào tai :
-Chị Tuệ An, nhà tài trợ đến rồi, họ muốn gặp chị và đang đợi ở trong phòng.
-Ừ. Chị biết rồi.
Đứng trước một căn phòng, Tuệ An cẩn trọng chỉnh lại quần áo và tóc tai một lần nữa cho chỉnh tề rồi mới đưa tay lên gõ 3 tiếng. Sau 3 tiếng gõ cô cũng nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, trước mặt cô là một nam, một nữ đang ngồi ở ghế sofa. Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt bọn họ, cơ thể cô cứng đờ, một lúc sau mới lấy lại được giọng nói, trên mặt cô cố nở một nụ cười tự nhiên nhất , giống như không quen biết bọn họ vậy.
-Xin chào. Tôi là tác giả Tuệ An
Sắc mặt Mẫn Nhi tái nhợt , tại sao lại là cô chứ? Cô ta theo bản năng nhìn Gia Lâm đang ngồi bên cạnh, nghi ngờ hắn đã biết rõ nên mới cố tình đứng ra tài trợ. Bảo sao mà cô ta thấy lạ , một người bận rộn, khô khan như hắn tự dưng lại đi thích đọc những cuốn tiểu thuyết , lại còn hâm mộ đến mức đứng ra tài trợ trong sự kiện ra mắt sách lần này. Quả nhiên là hắn kiếm cớ gặp lại người xưa đây mà.
Hai mắt Gia Lâm nhìn chằm chằm người con gái đó . Bao năm không gặp , cô cũng đã thấy đổi thật nhiều, trông chững chạc và điềm đạm hơn xưa.
5 năm qua , cô đã buông tất cả mọi chuyện . Bây giờ cô chỉ muốn sống cuộc sống yên bình bên gia đình, đối với cô người đàn ông đang ngồi trước mặt cũng chỉ là người xa lạ.
Cô làm như không quen biết, đi lại ghế ngồi xuống. Còn chưa định mở miệng nói về sự kiện ra sách lần này, thì giọng của hắn đã cất lên nhưng không phải là nói với cô
-Mẫn Nhi. Em ra ngoài đợi anh
-Em sao ?
Mặc dù không muốn nhưng Mẫn Nhi lại càng không dám làm trái ý hắn. Sở dĩ chuyến đi lần này chỉ có một mình hắn, nhưng cô ta lại mặt dày lén lút đi thêm
-Vậy em đợi anh ở bên ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại cô và người đàn ông đó. Cảm thấy không nên tiếp tục ở lại, Tuệ An đứng dậy cầm lấy túi xách định rời đi luôn lúc đó.
Gia Lâm đứng dậy đi đến chắn trước mặt, giơ tay bắt lấy cổ tay cô.
Tuệ An liền nhíu mày:
-Anh làm gì vậy ?
Cô giãy dụa , nhưng cánh tay của hắn vô cùng khỏe mạnh, cô không thể giãy ra nổi, không nhịn được liền cáu gắt:
-Anh đang làm tôi đau đấy
Hắn không nhìn đến vẻ không tình nguyện và giãy dụa của cô, cứng rắn đè cô lên tường, hai mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô nói :
-Tỏ ra không quen biết tôi sao ?
Cô cố gắng giữ bình tĩnh trước mặt người đàn ông này.
-Chúng ta đã ly hôn. Tôi có tỏ ra như thế nào cũng không liên quan đến anh . Trái lại, hành động này của anh rất dễ khiến cho cô vợ bé nhỏ của anh hiểu lầm đấy.
-Ý cô là muốn nói đến ai đây ?
- Chẳng phải năm đó anh không tin tôi, một mực bảo vệ cô ta sao ? Nhiều năm như vậy rồi chẳng lẽ cô ta lại không đòi hỏi một cái đám cưới nào diễn ra hết sao ?
-Cô đây là đang thăm dò tôi đã có vợ mới chưa sao ?
-Anh Gia Lâm à. Anh đừng tự tin với bản thân mình quá như thế chứ. Anh nghĩ mình quan trọng với người khác lắm sao ?.
Thật ra trong lòng cô không bình tĩnh như bên ngoài. Cô không muốn thừa nhận, người đàn ông chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn ngủi này khiến cho lòng cô phải gợn sóng
-Từ lúc cô đi, căn nhà cũng trở nên trống trải, cả trái tim của tôi cũng vậy cũng trống rỗng theo.
Nghe anh nói, trái tim cô giống như có một tảng đá vô hình đè lên vậy, không ngừng tránh né ánh mắt của người đàn ông đó
-Tôi...tôi phải ra ngoài. Sự kiện sắp bắt đầu rồi.
Vừa nói xong cô đã muốn chạy trốn ngay khỏi không gian chật chội này. Gia Lâm giữ tay cô lại , hắn dùng sức kéo mạnh khiến cả người cô bị kéo về phía sau, cánh tay dài của hắn giữ chặt lấy eo cô, cả người cô đã dán chặt lên người hắn không chừa chút khe hở nào. Cách một lớp vải , cô có thể cảm nhận được cơ thể người đàn ông đó đang dần nóng lên, cả trái tim cũng đang đập mạnh mẽ .
Cô trừng mắt lườm hắn , cả người cứng ngắc, cô không dám lộn xộn, chỉ nói một cách nghiêm túc
-Anh bỏ tôi ra. Anh là đang quấy rối người khác đấy.
Hai mắt hắn hơi nhíu lại, cất giọng khàn khàn :
-Vậy em kiện tôi đi .
Tuệ An còn chưa kịp phản ứng lại, thì cả người hắn đã đè lên người cô, một tay hắn giữ chặt gáy rồi hôn xuống bờ môi cô. Hơi thở vẫn quen thuộc như xưa . Khiến hắn mê muội không kiềm chế nổi bản thân
Cô vì nụ hôn điên cuồng của hắn mà không thể hít thở đều được. Trong nháy mắt từ cổ đến mặt cô đỏ ửng lên, giống như bị lửa đốt vậy vô cùng nóng bỏng. Lúc này cô cảm thấy trái tim mình như muốn chui ra khỏi lồng ngực , nhưng rất nhanh sau đó cô vẫn cố gắng ép mình phải tỉnh táo, cố đè cảm xúc đang khuấy đảo tâm trí cố, rồi há miệng ra cắn mạnh vào đôi môi đang làm loạn trên môi cô.
Hắn bị đau nên hơi thả lỏng ra một chút, cô chớp lấy thời cơ liền đẩy hắn ra , sau đó xoay người chạy ra khỏi phòng .
Hắn bị cô đẩy lùi lại phía sau một bước, không đuổi theo mà chỉ đứng nhìn theo bóng lưng đang hốt hoảng chạy trốn của cô. Hắn đưa tay lên lau vết máu trên miệng . Cô vậy mà là lại phản kháng mạnh mẽ , trước đây không phải hắn cũng đã từng hôn cô một lần rồi sau. Lần đó cô không những không phản kháng, mà còn rụt rè đáp trả . Chẳng lẽ trong mắt cô bây giờ hắn không khác gì một người xa lạ ? Hắn không tin, nhất định hắn phải nhìn thấy rõ tâm tư của cô.
-Gia Lâm…
Mẫn Nhi run rẩy đứng nhìn hắn. Nhìn dáng vẻ này của cô ta chắc hẳn đã trông thấy cảnh vừa rồi.
Hắn ngước mắt lên, hoàn toàn không thèm để ý đến cảm nhận của Mẫn Nhi , lạnh lùng nói:
-Anh đã đặt vé máy bay cho em rồi.
-Không...em không về đâu. Em phải ở lại đây với anh .
-Em càng mê muội chỉ càng đánh mất bản thân mình thôi.
-Nhiều năm như vậy rồi , anh không thể tha thứ cho em được sao ? Em làm tất cả mọi chuyện vì quá yêu anh mà thôi.
-Hãy trở về đúng với con người của em đi Mẫn Nhi. Đừng làm anh thất vọng hơn nữa.
-Gia Lâm, em sai rồi, chúng mình trở lại như trước đây được không anh. Anh nói là sẽ bảo vệ em suốt đời mà.
-Anh chưa bao giờ quên lời hứa của mình. Nhưng trên cương vị là một người anh trai bảo vệ cho em gái.
-Em không muốn làm em gái của anh. Rõ ràng là em quen biết anh trước nhưng người nắm được trái tim của anh lại là cô ta . Em không can tâm
-Cảm xúc của một con người không có bất kì một thước đo nào . Anh mong em hiểu.
Gia Lâm dứt khoát đi lướt qua người Mẫn Nhi. Để lại cô ta một mình đứng đó cùng với nỗi đau. Điều mà cô ta lo sợ cũng đã đến
Về đến khách sạn, hắn ngay lập tức gọi điện cho trợ lý Hoàng, giúp hắn thăm dò nơi ở của Tuệ An và kể cả những mối quan hệ của cô. Hắn muốn biết thời gian qua có người đàn ông nào khác ở bên cạnh cô hay không.
Từ sau khi gặp lại Gia Lâm, tinh thần của cô luôn ở trong trạng thái căng thẳng, lúc ăn cơm không cẩn thận làm vỡ bát.
Bà Hậu nhìn con gái, quan tâm hỏi :
-Con sao vậy, có phải công việc không thuận lợi không ?
Vì không muốn cho mẹ mình lo lắng. Tuệ An đành nói dối :
-Không có gì đâu mẹ. Có lẽ khi tối còn thức khuya quá nên bây giờ hơi mệt
--Biết là công việc quan trọng nhưng con cũng phải giữ gìn sức khoẻ. Không thể ỷ y được.
-Dạ. Con biết rồi. Mẹ đừng lo
Cu cậu mới bây lớn mà đã rất hiểu chuyện, gắp một miếng trứng lớn cho vào chén mẹ , giọng còn ngọng ngịu
-Mẹ ăn đi ạ. Con nhường cho mẹ ăn hết luôn
Thấy con trai hiểu chuyện như vậy, cô cười trong hạnh phúc , vươn tay xoa tóc con :
-Con nên ăn nhiều vào như vậy mới nhanh lớn
Cô múc cho con trai bát canh sườn. Gạt bỏ đi những chuyện không vui trong đầu. Cả nhà ba người lại vui vẻ, quây quần bên mâm cơm ấm cúng.
….
Sang đầu tuần, cu cậu lại bắt đầu một tuần học mới. Sau khi ăn sáng xong cô lại đưa con trai đến trường học như mọi ngày. Khi cô chuẩn bị lái xe đi, thì phát hiện có một chiếc ô tô đang đậu bên đường, có vẻ như đang nhìn trộm cô. Thần kinh cô thắt lại, nhưng nghĩ đến việc cô không đắc tội với ai ở đây, chẳng lẽ cô bị hoa mắt sao? Ai lại đi nhìn trộm cô vào ban ngày như vậy ? Cô không nghĩ nhiều nữa lái xe đi, đưa con trai đến trường.
Trên đường đi cô lại vô tình nhìn thấy chiếc xe đang đậu bên đường trong gương chiếu hậu, nó thực sự đang bám theo cô.
Hai tay cô giữ chặt tay lái, , nếu như vừa rồi còn hoa mắt, vậy bây giờ thì sao? Cô bắt đầu cảm thấy lo sợ. Cô sợ con trai mình ngồi ở phía sau, cũng may lúc đó cũng gần đến trường của con , cô tăng tốc chạy thật nhanh về phía trước. Sau khi vào đến trường, giáo Khoa cho cô giáo cô mới an tâm được phần nào.
Sắp xếp xong cho con trai, Tuệ An ra khỏi trường, hai mắt cô luôn trong trạng thái đề phòng. Quả nhiên chiếc ô tô đó vẫn còn đậu ở gần đó. Ở đây có nhiều bậc cha mẹ phụ huynh đưa đón con đi học nên cô đã mạnh dạn đi lại chỗ xe hơi kia . Cô muốn xem ai đã theo dõi mình. Mục đích của họ là gì
Cô khom người nhìn qua kính, nhưng không thấy được người bên trong. Cô liền đưa tay lên gõ , nhưng không ai đáp lại, kính cửa sổ cũng không hạ xuống.
Cô bèn phải lên tiếng :
-Đi theo tôi đến tận đây, giờ bị tôi phát hiện, còn trốn tránh sao ?
Trong xe, trợ lý Hoàng vò đầu bứt tóc, anh ta ở đây là để theo dõi từng động tĩnh của cô ,nhưng không ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy. Trong phút chốc, anh ta bối rối không biết xử lý tình huống này thế nào.
Không còn cách nào khác, Hoàng đành hạ cửa kính xuống, khẽ cười lên tiếng chào hỏi trước :
-Xin chào. Lâu rồi không gặp
Tuệ An nhìn anh ta chằm chằm trong hai giây, khá bất ngờ :
-Sao lại là anh ?
Hoàng chột dạ vội né ánh mắt của cô. Anh ta bỗng trở nên ấp úng lạ thường :
-Tôi ...tôi đến đây để làm việc.
Tuệ An liền nghi ngờ, cách đây mấy ngày cô đã gặp lại Gia Lâm. Hôm nay trợ lý của hắn lại đến đây làm việc. Cô có nên xem đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên không ?
Tuệ An không muốn nói chuyện dây dưa nữa , hỏi trực tiếp :
-Anh ấy bảo anh đến đây làm gì ?
Hoàng không thể nói rằng sếp bảo anh ta theo dõi cô. Không một ai thích bị người khác theo dõi chuyện riêng tư cả. Có chết anh ta cũng không nói.
Tuệ An một lần nữa cứng rắn buông lời hù doạ.
-Anh có muốn tôi gọi cho sếp của anh không ?
-Thật ra...anh ấy chỉ muốn biết nơi cô sinh sống.
Tuệ An tức giận bỏ đi và trong đầu đang có ý định muốn đổi nơi ở mới. Cô không muốn bị người khác quấy rầy, càng không muốn người đàn ông đó làm ảnh hưởng đến cuộc sống yên ổn của cô ở nơi đây.