Chương 17 - Cưới Em Lấy Chị

Đoạn 17

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Màn hình hiện số gọi đến là ba mình. Cô mệt mỏi bắt máy :

-Alo

-Khi sáng ba đang họp nên không biết con gọi đến. Có chuyện gì gọi cho ba vậy ?

-Khi sáng mẹ chồng tôi đã đến tìm và đưa tôi đến bệnh viện khám

Ở đầu dây bên kia Ông Trung nghe xong cũng hốt hoảng không kém

-Sao...sao bà ấy biết mà đưa con đi khám

-Có vẻ như bà ấy đã nghi ngờ

-Rồi mọi chuyện thế nào ? Bà ấy biết được con mang thai rồi sao ?

-Vẫn chưa. Cũng may bác sĩ siêu âm cho tôi là một người quen. Tôi đã nhờ anh ấy giúp nên mới thoát được lần này.

-Vậy thì may quá. Nếu để mẹ chồng con biết được việc con có thai trước khi kết hôn , ba không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Con cố gắng chịu thêm một thời gian nữa ba sẽ nghĩ cách đưa con đi sinh. Đến lúc đó mọi chuyện lại đâu vào đó. Thôi ba còn đi gặp đối tác. Bà cúp máy đây

Khi ông Trung quay đầu lại thì mới biết vợ mình bà Tuyết Nhi đứng ở đằng sau từ bao giờ. Ông hốt hoảng nhìn vợ mình hỏi :

-Em vào phòng từ bao giờ vậy ? Có nghe được gì không đấy ?

Bà Tuyết Nhi nhìn chồng tự tin đáp trả :

-Lỗ tai tôi có bị điếc bẩm sinh đâu mà không nghe thấy. Hoá ra là con Tuệ An nó lừa cả gia đình nhà chồng nó cơ đấy. Con này giỏi

Ồn Trung nhanh tay bịt kín miệng vợ mình lại, răng đe :

-Em biết rồi thì ngậm kín miệng lại. Để ai biết được truyền đến tay bà Như Ngọc là chết cả lũ biết chưa

-Nó làm thì nó chịu, liên quan gì đến tôi mà tôi phải sợ.

-Con Tuệ An nó là con gái anh ,em nghĩ không ảnh hưởng đến anh sao. Nếu để bà Như Ngọc biết chuyện , bà ấy có để yên cho công ty nhà mình không . Đến lúc đó, công ty mà phá sản anh với em đến đất cũng không có mà gặm. Hiểu vấn đề chưa

-Nghiêm trọng vậy sao ?

-Nếu như hai mẹ con em còn muốn ở nhà cao cửa rộng, ăn ngon mặc đẹp thì lo mà giữ mồm giữ miệng vào. Đặc biệt là đừng có đi nói lại cho con Mình Trang nó biết, em cũng biết cái miệng của nó rồi đấy. Đến lúc đó , có hối hận cũng không kịp đâu.

-Em biết rồi. Anh làm như em ngu lắm đấy

-Là anh dặn chừng vậy thôi. Không có việc gì nữa thì em về đi

--Khoan đã, chuyển cho em ít tiền

-Không phải hôm kia anh mới chuyển cả 50 triệu rồi sao

-Em mua cái túi hết sạch luôn rồi. Anh chuyển cho em thêm 50 triệu nữa đi

-Em đấy tiêu pha dè chừng thôi đến lúc cần lại không có.

-Anh cho vợ cũ tận 800 triệu không tiếc lại tiếc vài chục triệu với tôi sao ?

-Em lại nữa rồi đấy. Thôi về đi lát anh chuyển

-Nhớ chuyển đấy
..

Đến đêm khuya, khi Tuệ An đang ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng ồn ở ngoài cửa, cô giật mình ngồi bật dậy nhìn về phía sofa không thấy bóng dáng nằm dài của Gia Lâm. Giờ này mà vẫn chưa về sao ? Tiếng ồn vừa rồi có khi nào là của hắn không ?.

Nghĩ là vậy cô bước xuống giường đi lại mở cửa, một bóng người nằm trước cửa khiến cô giật thót cả tim, cô chưa kịp kêu lên thì nhận ra cơ thể đang nằm dưới chân mình là Gia Lâm. Bấy giờ cô mới hết sợ một chút, ngồi xuống đỡ người hắn dậy rồi dìu vào trong phòng. Chưa bao giờ cô thấy hắn trong bộ dạng này, có vẻ như đã uống rất nhiều rượu.

Cô dìu hắn lại giường nằm, khi cô vừa mới nhỏm người đứng dậy thì bất ngờ bị một lực đè cả người cô xuống giường. Đến khi phản ứng lại thì đã muộn, thân hình cô hoàn toàn nằm dưới tấm thân của hắn, hai tay của cô được hắn giữ chặt đặt trên đỉnh đầu. Tư thế này khiến con tim cô muốn nhảy ra khỏi lồng ngực

-Anh.. có vẻ anh say quá rồi ..

Ánh mắt của hắn nhìn cô rất lạ , nửa tỉnh nửa say…

-Phải...tôi say nên mới làm ra được những chuyện như thế này.

-Tôi nghĩ anh nên đi ngủ

-Sợ sao ?

-Anh như thế này...tôi..tôi cảm thấy không quen.

-Có vẻ như thời gian qua tôi đã bỏ bê vợ mình quá rồi nhỉ

Nói rồi, hắn cúi xuống chạm vào bờ môi của cô, điều kì lạ là cô không hề né tránh. Hắn dừng lại ngẩng mặt lên nhìn cô với ánh mắt khó hiểu

-Tôi nghĩ cô phải tránh chứ ?

-Tôi...tôi không biết. Tôi...không điều khiển được cảm xúc của mình

-Vậy thì đừng điều khiển nữa…

Dục vọng trong người hắn thật sự đã trỗi dây, hắn điên cuồng hôn lấy bờ môi mềm mại của cô . Hắn đem cánh tay của cô vòng qua cổ mình , ấy vậy mà cô lại ngoan ngoãn hợp tác cùng hắn đắm chìm trong nụ hôn mê dại. Cho đến khi bàn tay hắn lần mò vào bụng , cô mới giật mình vội đẩy người đàn ông này ra. Cô đã làm gì vậy ? Từ bao giờ cô không còn cảnh giác người đàn ông này nữa . Cô điên thật rồi

-Xin lỗi..nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng trong chuyện này …

Hắn ở phía sau kéo sát cô lại người hắn, mặc kệ cho cô muốn vùng dậy hắn vẫn ôm rất chặt

-Anh..anh đừng làm thế..tôi cảm thấy hơi sợ

-Tuệ An.

Cho đến khi hắn gọi tên cô, cô mới thôi vũng vẫy. Cô đã nhận ra được sự khác lạ từ hắn :

-Cô có muốn tôi giải thoát cho cô không ?

-Ý anh là…

-Chúng ta ly hôn nhé….

Ly hôn không phải là điều mà cô mong muốn sao, nhưng tại sao khi nghe hắn nói ra chính câu đó lòng cô lại cảm thấy nhức nhối lạ kỳ

-Tôi có thể hỏi anh một câu được không ?

-....

Không nghe hắn trả lời, cảm nhận dưới bàn tay hắn đang dần nới lỏng. Cô ngoảnh mặt lại thì mới biết hắn đã nhắm mắt lại ngủ từ lúc nào, hơi thở cũng đều đặn hơn. Lúc bấy giờ , cô mới để tay hắn sang một tay, khe khẽ ngồi dậy rồi đi lại ghế sofa nằm xuống. Những lời của hắn vừa rồi cô có nên tin là thật không ? Hay đó chỉ là lời nói của một người đang say.

Buổi sáng thức dậy, đi xuống dưới nhà cô đã thấy Gia Lâm ngồi sẵn ở bàn ăn. Cô tò mò không biết hắn có còn nhớ những gì đã làm khi tối hay không? Để tránh bầu không khí gượng gạo, cô đi lại ghế ngồi mở miệng chào hỏi trước.

-Chào buổi sáng..

-Ừ.

Sao nét mặt hắn nhìn điềm tĩnh vậy, không có vẻ gì cấn cấn hay ngại ngùng cả.

-Khi tối anh đã rất say

-Ừ. Tôi đi uống cùng với đối tác có hơi quá chén

-Vậy..anh có nhớ khi tối đã nói gì không ?

Lúc này Gia Lâm mới ngẩng mặt lên nhìn.

-Tôi đã nói gì sao ?

Vậy là hắn không nhớ gì chuyện khi tối rồi, kể cả lời đề nghị ly hôn kia.

-À..không. Anh chỉ nói mấy câu linh tinh trong lúc say thôi. Không có gì quan trọng cả

-Vậy sao ?

Câu chuyện kết thúc trong chóng vách, cả hai lại im lặng ngồi ăn phần của mình. Hắn là người đứng dậy trước mặc dù chỉ vừa mới ăn được vài muỗng. Chuyện ly hôn mà hắn đã đề cập khi tối cô cũng xem đó như là một lời nói gió thoảng mây bay.
……

Tầm 10h sáng, Gia Lâm ở trong phòng họp, nhận được tin Mẫn Nhi đang ở trong bệnh viện cấp cứu, hắn lo lắng dừng ngay cuộc họp lại, tức tốc chạy đến bệnh viện xem như thế nào. Đến nơi hắn ngạc nhiên , ngoài cô bạn thân của Mẫn Nhi ra còn có dì Nhân và Tuệ An cũng có mặt ở đó. Hắn hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra cả

-Dì Nhân, Mẫn Nhi sao rồi ?

-Cô ấy vẫn còn đang cấp cứu ở trong đó

Cô bạn thân của Mẫn Nhi, khá hung dữ bước đến đứng trước mặt hắn trách móc.

-Em không ngờ anh lấy một cô vợ tâm địa độc ác còn hơn cả rắn độc nữa đấy anh Gia Lâm

-Em nói vậy là có ý gì đây ?

-Anh hỏi cô vợ của anh thì rõ. Chính cô ta đã đẩy Mẫn Nhi từ trên lầu xuống.

Hai mắt của hắn ngay lập tức dồn về phía Tuệ An. Nhìn được ánh mắt ánh của hắn, cô không ngừng lắc đầu giải thích :

-Không phải tôi...tôi không có đẩy cô ấy...là cô ấy tự ngã

Cô bạn thân một lần nữa sừng cổ lên

-Cô còn chối nữa sao ? Lúc đó tôi cũng có mặt ở đó, chính mắt tôi nhìn thấy cô đẩy bạn tôi

-Tôi không có đẩy bạn cô thật mà. Lúc đó thấy cô ấy sắp ngã nên tôi mới đưa tay ra chụp lấy.

-Cô đúng là một con rắn độc, bạn tôi chỉ muốn đến tìm anh Gia Lâm có chút việc để nhờ, chứ nó có ý định cướp chồng của cô đâu mà cô ganh ghét nhẫn tâm muốn hại nó. Tốt nhất là cô nên đứng đây cầu nguyện cho Mẫn Nhi không xảy ra chuyện gì đi, bằng không cô đợi mà ăn cơm tù. Camera cũng đã ghi lại thấy tội ác của cô rồi

Tuệ An bước đến nắm lấy tay Gia Lâm muốn hắn tin cô

-Gia Lâm xin anh hãy tin tôi. Tôi không có đẩy Mẫn Nhi thật mà.

Một cái tát của hắn vào má như đã nói lên tất cả . Hắn không hề tin lời nói của cô.

-Camera đã ghi lại rõ ràng như thế cô còn chối được sao ?

-Không phải vậy đâu. Với góc nhìn đó của camera dễ khiến người ta hiểu lầm. Tôi thật sự không có đẩy cô ấy. Tôi không phải là người xấu xa như vậy

-Thôi đi. Tôi chỉ tin vào những gì mình thấy được. Tốt nhất là cô nên về nhà đóng cửa cầu nguyện cho Mẫn Nhi không có chuyện gì đi. Bằng không đợi mà hầu toà .

-Dì Nhân đưa cô ta về nhà đi ,đừng ở đây làm chướng mắt người khác.

Có ở đây cũng không thay đổi được gì, dì Nhân cũng bèn khuyên nhủ Tuệ An hãy về nhà rồi tính. Về đến nhà, cô như kẻ thất thần ngồi ở ghế, không nghĩ cô gái Mẫn Nhi đó lại có thể liều lĩnh đem mạng sống của mình ra để giăng cô vào bẫy. Cô nhớ rất rõ, sáng nay cô ta cùng với một người bạn của mình đến tìm Gia Lâm. Lúc đó cô đã nói rõ là chồng cô đã đến công ty không có ở nhà. Thế là Mẫn Nhi lại bắt đầu nói ra những lời khiêu khích, nhưng cô không hề bị kích động. Có thể chính vì thế mà cô ta đã đánh liều tự mình làm ngã rồi đổ hết tội lỗi lên người cô. Đến lúc cô nhận ra thì đã quá muộn rồi. Người phụ nữ đó nhìn vậy mà lại mang trong người bản tính của rắn độc.

-Uống chút nước cho tỉnh táo đi con

Tuệ An nhận lấy ly nước từ trên tay dì Nhân đưa cho :

-Dì tin con chứ. Con thật sự là không có đẩy ngã cô ta

-Dì tin thì có ích gì chứ. Chuyện mà lúc đó dì cũng có mặt ở đó thì có thể đứng ra làm chứng cho con được. Mọi chuyện đã khác rồi

-Cô ta đã gày con vào bẫy. Con ngu thật mà

-Một khi người ta đã muốn hại thì có rất khó để đề phòng. Giờ chỉ mong cô ta không bị gì nặng như thế mọi chuyện mới có thể dễ dàng thương lượng hơn. Mọi bằng chứng bây giờ đều rất có hại cho con.

-Con phải làm sao đây dì ?

-Bây giờ chỉ đợi tin từ bệnh viện mà thôi.

Ngay trong đêm đó, Mẫn Nhi cũng đã tỉnh, theo kết luận của bác sĩ cô ta không bị chấn thương gì nặng. Bởi lẽ trước khi ngã cô ta đã có sự tính toán từ trước. Bước tiếp theo cô ta làm ra bộ mặt lương thiện trước mặt Gia Lâm

-Em không muốn trình báo việc này lên công an. Dù gì cô ấy cũng là vợ của anh. Em không muốn anh phải khó xử.

-Được rồi. Chuyện này tính sao đi, quan trọng vẫn là sức khoẻ của em.

-Đêm nay anh ở lại với em chứ?

-Anh còn tài liệu còn chưa xem xong nên không thể ở lại được. Mẹ em đang trên đường đến, đợi bác gái đến rồi anh sẽ đi.

Mẫn Nhi có chút hụt hẫng nhưng lại không dám đòi hỏi thêm. Sau khi nghe cô bạn thân kể lại thái độ chán ghét của Gia Lâm lúc đó, cô ta đã mừng thầm trong lòng. Quả thực không uổng công cô ta chấp nhận đánh đổi

Rời khỏi bệnh viện, hắn lái xe thẳng về nhà. Mở cửa vào phòng ập vào mắt hắn là hình ảnh của cô ngồi ở giường buồn bã hướng mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ

Hắn ngồi xuống ghế tháo lỏng cà vạt, ngã lưng ra ghế nhắm mắt vẻ mặt đăm chiêu.

Thời gian trôi qua hơn 20 phút, bầu không khí im lặng mới bị phá vỡ bởi giọng nói của hắn

-Cô tính thế nào đây ?

-Tôi nói rồi . Tôi không đẩy ngã cô ta.

-Mẫn Nhi đã lương thiện mà bỏ qua cho cô, vậy mà cô vẫn không biết hối lỗi sao ?

Cô cười nhạt :

-Lương thiện sao ? Thật nực cười.

Hắn đứng dậy đi lại bàn làm việc, kéo ngăn tủ lấy ra một tờ giấy ly hôn đặt trước mặt cô

-Kí đi. Tôi không thể tiếp tục sống cùng với một người như cô.

-Người như tôi sao ?

Cô bật cười rồi dứt khoát ký một đường xuống mặt giấy. Đồng nghĩa với cuộc đời cô được giải thoát từ đây, nhưng sao trong lòng cô lại đau đến thế. Hắn đã không tin cô. Trong mắt hắn cô là loại người tàn độc ? Tốt thôi. Ly hôn đây không phải là điều cô mong muốn từ lâu rồi sao.

Tuệ An đưa tay quẹt ngang dòng nước mắt. Cô dứt khoát đứt dậy đi lại tủ thủ dọn hết quần áo cho vào trong vali. Cô không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa. Bước ra khỏi đây rồi cuộc đời của cô lại bước sang một trang mới và sẽ không còn một cái tên Gia Lâm nào xuất hiện trong cuộc tiềm thức của cô nữa .

-Cô đi luôn bây giờ sao ?

-Phải.

-Đợi sáng mai hẵng đi.

-Không cần

Cô kéo vali ra khỏi phòng , không một lần ngoảnh lại. Tình yêu vừa mới chớm nở trong lòng cô cũng vụt tắt theo từng bước chân của cô. Xuống dưới nhà gặp dì Nhân cô ngậm ngùi nói lời chào và cảm ơn dì ấy đã chăm sóc cô trong thời gian vừa qua. Dì Nhân không can tâm đuổi theo giữ tay cô lại.

-Có nhất thiết phải đến mức này không ?

-Đơn ly hôn con cũng đã ký không còn gì nữa đâu dì

-Đừng nóng vội như thế sau này lại hối hận.

-Giải thoát sẽ tốt cho cả hai dì ạ. Con đi đây. Dì ở lại mạnh khoẻ

Nhìn bóng lưng cô đơn của Tuệ An kéo chiếc vali đi trong đêm, dì Nhân thương cho cô gái nhỏ. Càng thương cô lại càng tức cho Gia Lâm , dì ấy không nhịn nữa phải lên phòng nói chuyện phải quấy.

-Gia Lâm mở cửa cho dì.

-Con không muốn nói thêm bất kì chuyện gì nữa . Di đi ngủ đi

-Con cứ thế để cho Tuệ An ra đi sao ? Dì tin con bé không phải là loại người đó .

-Chuyện của con, con tự giải quyết. Dì đừng bận tâm nữa

-Tốt xấu mà con còn không phân biệt được thì dì mặc kệ con.

Dì Nhân hậm hực bỏ xuống dưới nhà, trong chuyện này dì ấy cũng bất lực rồi

Trong phòng Gia Lâm vẫn ngồi ở ghế, nét mặt đăm chiêu. Hắn kéo ngăn tủ lấy ra một tờ kết quả siêu âm , đó chính là kết quả siêu âm thai của Tuệ An , hắn đã vô tình tìm thấy được trong tủ. Việc cô có thai hắn đã biết trước đó, ban đầu hắn cũng cũng vô cùng tức giận khi biết được chuyện này. Nhưng thời điểm đó hắn vẫn chọn cách im lặng không chất vấn cô nửa lời. Hắn bắt đầu âm thâm cho người tìm hiểu thông tin về cô từ nơi cô ở, từ những bạn bè, đồng nghiệp nơi công ty cô đã làm. Tất cả đều nhận xét cô là một cô gái ngoan ngoãn, lễ phép, biết trước biết sau và đặc biệt vô cùng hiếu thảo với mẹ. Một con người như vậy không thể nào nhẫn tâm đưa người khác vào chỗ chết được.

Nhưng vì sao hắn vẫn muốn ly hôn ? Vì hắn là người biết rõ nhất, nếu cô còn tiếp tục ở đây dưới thân phận là vợ của hắn thì sẽ gặp nguy hiểm. Hắn biết rõ mẹ hắn là người coi trọng danh dự hơn cả sinh mạng, nếu như để bà ấy biết được nhất định sẽ không buông tha cho hai mẹ con cô . Chính vì thế hắn đã đi trước một bước, giải thoát cho cô nhưng sao lòng hắn lại đau thế chứ.

Bà Hậu nhìn thấy con gái nửa đêm xách vali về nhà thì vô cùng bất an. Bà gấp gáp hỏi :

-Xảy ra chuyện gì vậy con ?

-Tụi con đã ly hôn rồi mẹ ạ

-Ly hôn ? Sao tự dưng lại ly hôn, có phải nhà bên đó đã biết hết mọi chuyện rồi không.

Tuệ An lắc đầu, ánh mắt buồn bã

-Không ai biết gì cả. Chỉ là anh ấy muốn ly hôn

Nhận được câu trả lời, bà Hậu mới thở phù ra một hơi

-Vậy mà làm mẹ cứ tưởng lộ hết rồi chứ. Chồng con chủ động ly hôn không phải là chuyện tốt sao. Con có thể đường đường chính chính ra khỏi đó mà không phải sợ người khác nghi ngờ gì cả.

-Vâng. Đây là chuyện tốt đáng lẽ ra con nên vui mới phải

Bà Hậu nhìn biểu cảm của con gái, bà ấy cũng đoán ra được một phần nào đó

-Có phải con đã có tình cảm với người đàn ông đó rồi đúng không ?

Với mẹ mình Tuệ An không muốn giấu diếm. Cô gật đầu thừa nhận

-Hình như là vậy mẹ ạ. Con không thể hiểu nỗi con nữa

-Đừng lo. Thời gian sẽ khiến con nhanh quên thôi. Tuệ An con có muốn đi cùng mẹ không ?

-Mình đi đâu hả mẹ ?

-Mẹ con mình sẽ đi đến một nơi cách xa nơi này. Bắt đầu lại một cuộc sống mới. Ở lại đây mẹ vẫn không thể yên tâm với mẹ chồng của con . Lỡ đâu một ngày nào đó bà ấy biết được sẽ lại tìm đến thì sao ?.

-Con cũng muốn rời xa nơi này, quên đi tất cả những ký ức ở đây
…..

Bà Như Ngọc nghe tin cũng gấp gáp đến công ty tìm con trai. Từ bên ngoài bước vào nét mặt bà ấy đùng đùng sát khí

-Chuyện này là sao đây hả ?

-Mẹ muốn nói đến chuyện gì ?

-Tại sao con lại quyết định ly hôn một cách chóng vánh như vậy. Cũng không thèm nói với mẹ một tiếng là sao .

-Đây là vấn đề riêng của vợ chồng con

-Lý do là gì ?

-Tụi con không hợp nhau

-Vậy ai mới hợp. Con nhỏ Mẫn Nhi đấy sao. Con đừng tưởng ly hôn rồi là có thể dễ dàng qua lại với nó. Mơ đi

-Con phải nói với mẹ bao nhiêu lần nữa thì mẹ mới chịu hiểu. Con không yêu Mẫn Nhi, con chỉ xem cô ấy là một người bạn thân thiết, một người em gái mà thôi.

-Nhưng nó thì lại không hề nghĩ giống con. Tốt nhất là con tránh xa con nhỏ đó ra và gọi ngay vợ con về đây.

-Muộn rồi mẹ ạ. Mọi thủ tục đã xong cách đây một ngày

-Con muốn làm mẹ tức điên lên phải không ?

-Mẹ có đồng ý hay không thì mọi chuyện cũng đã xong. Kể từ giây phút này Tuệ An không còn liên quan bất kì điều gì đến gia đình mình nữa. Người chủ động và ép cô ấy ký vào đơn ly hôn chính là con nên mẹ cũng đừng gây phiền phức cho gia đình người ta.

-Con..

Bà Như Ngọc lần đầu tiên chịu thua trước con trai, bước đi này của hắn quá nhanh, quá dứt khoát khiến bà Như Ngọc còn không kịp nhúng tay vào can ngăn. Kể từ giây phút này Tuệ An chính thức được tự do cùng với bí mật của mình ở một nơi xa xôi.
…………………

5 năm sau…..ở một thành phố khác…

Ánh đèn ấm áp chiếu sáng cả căn phòng. Một bóng người con gái gầy guộc tất bật trong bếp, chuẩn bị bữa tối thịnh soạn cho cả nhà. Thiên Vương ngồi ở phòng khách nhìn bóng lưng Tuệ An lại khẽ cười. Tối nay anh lại đến thăm hai mẹ con cô .

Cậu bé Khoa là con trai của Tuệ An, năm nay cu cậu đã được 4 tuổi hơn. Không còn hứng thú với những mô hình siêu nhân nữa, cậu bé lại bò trườn trên người Thiên Vương hỏi những câu ngô nghê, giọng vẫn còn ngọng ngiệu lắm

-Chú Vương. Hôm nay bạn con khoe mẹ của bạn có thêm một em bé nữa.

-Vậy à

-Con cũng muốn có em bé để chơi . Làm sao để có được em bé vậy chú Vương ?

Thiên Vương gãi đầu ,không biết phải trả lời câu hỏi của cậu nhóc như thế nào. Thế là anh đành trả lời đại

-Lớn lên rồi con sẽ biết thôi

-Chú Vương có thích mẹ con không ?

-Hả ?

-Con nghĩ chú Vương thích mẹ con nên mới chơi với mẹ con đúng không chú Vương

-À...đúng rồi .

-Ở lớp con, con thích bạn Bắp, bạn Sầu Riêng nên con chỉ chơi với hai bạn đó thôi

-Những bạn khác sao con lại không thích chơi ?

-Mấy bạn đó có ba đến đón, nên con không thích chơi. Chỉ có bạn Bắp với bạn Sầu Riêng là giống con thôi

-Thi thoảng chú cũng đến đón con mà

-Nhưng chú có phải là ba con đâu. Hay là chú Vương làm ba con đi . Con thích lắm á

Có thể thấy được sự gượng gạo trên mặt Thiên Vương khi đưa mắt nhìn về phía Tuệ An

-Chuyện này một mình chú không thể quyết định được. Phải hỏi ý kiến của mẹ con nữa.

Không ít lần Thiên Vương lấy hết can đảm để tỏ tình nhưng lần Tuệ An cũng từ chối anh. Cô nói chỉ xem anh như một người anh trai mà thôi. Cũng vì chuyện này mà cô bị mẹ mắng rất nhiều lần vì sướng mà không biết hưởng. Thiên Vương là một chàng trai tốt lại là một bác sĩ giỏi có tiền đồ vậy mà cô lại không đón nhận .