Chương 2 - Cuộc Sống Sau Lửa

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

2

Ngón tay tôi siết chặt lấy điện thoại, tim thắt lại, một cơn chua xót dâng lên tận cổ họng.

Cố nhịn thật lâu, tôi gắng gượng thoát khỏi màn hình WeChat, mở ứng dụng đặt đồ ăn, định đặt vài chiếc khẩu trang và mũ.

Nhưng lúc bấm đặt hàng, tôi mới sực nhớ — mẹ đã không cho tôi tiền.

Ba ngày trước, bà bảo tôi rằng đã thỏa thuận với bố, từ nay tiền học phí, sinh hoạt phí và mọi chi phí của tôi đều do bố chi trả.

Vì vậy, tháng này bà sẽ không gửi cho tôi một xu nào nữa.

Khóe mắt cay xè, tôi đổ người xuống sofa, cố gắng nuốt ngược những giọt nước mắt.

Sau đó, chẳng còn việc gì để làm, tôi bắt đầu thẫn thờ nhìn trần nhà.

Không nghĩ gì… nhưng lại giống như nghĩ về tất cả mọi thứ.

Cho đến khi mặt trời lặn, ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói trong trẻo của một cậu bé.

“Mẹ ơi, chị thực sự sẽ đến ở với nhà mình sao? Thật tuyệt quá, con nhất định sẽ cho chị xem Ultraman mới mua của con!”

Nghe thấy giọng trẻ con bên ngoài, tôi giật mình bật dậy, sống lưng lập tức căng thẳng.

Nhớ ra mình chưa đeo khẩu trang, tôi lúng túng kéo cổ áo lên che mặt.

Nhưng vẫn chậm một bước.

Cửa mở ra với tiếng “cạch” dồn dập, ngay sau đó là một tiếng hét thất thanh:

“Á… quỷ… quỷ á!”

Tiếp theo là tiếng khóc òa của một cậu bé.

Tim tôi như bị ai bóp nghẹt, hoảng loạn đứng bật dậy.

Người phụ nữ vừa bước vào hơi mập, ăn mặc khá giản dị, không hợp mốt.

Cô ấy nhìn tôi một cái, thoáng hoảng hốt, rồi lập tức bế cậu bé đang gào khóc lên.

Có lẽ cô ấy cũng bị dọa, giọng nói run rẩy:

“Xin… xin lỗi… Diệp Thất… chị… chị không biết em đã về nhà.”

“Bố em gọi cho chị… nói… nói rằng tối em mới tới cơ.”

Nói xong, cô ấy vội vàng cúi đầu, nhẹ giọng dỗ dành cậu bé trong vòng tay.

“Diệp Hạo, đừng khóc nữa, mẹ đã nói với con điều gì trước đây, con còn nhớ không?”

“Đây là chị của con, Diệp Thất đó, chẳng phải con mong chị tới nhất sao?”

Nhờ lời dỗ dành của mẹ, cậu bé ngừng khóc một chút, nhưng vẫn len lén liếc nhìn tôi, rồi lập tức ôm chặt cổ mẹ mình, khóc òa lên lần nữa.

Người mẹ có chút ngượng ngùng nhìn về phía tôi.

“Xin… xin lỗi nhé, Diệp Thất, em trai… em trai em còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.”

Thật ra, cô ấy hoàn toàn không cần giải thích như vậy.

Hồi mẹ tôi vừa quen bạn trai, có lần bà đưa con gái của ông ta đến nhà.

Hôm đó, tôi bị ốm, không đi học.

Con bé vừa bước vào cửa, nhìn thấy “một con quỷ” trong nhà, lập tức òa khóc như xé ruột.

Mẹ tôi cuống cuồng chạy đến, tát thẳng vào mặt tôi, rồi tức giận ôm con bé bỏ ra khỏi nhà.

Tối hôm đó, khi trở về, bà lập ra một “quy tắc” cho tôi.

Chỉ cần tôi ở nhà, ngoại trừ lúc ăn cơm và đi vệ sinh, còn lại tất cả thời gian đều phải ở trong phòng.

Không muốn gây thêm phiền toái, tôi nhìn cậu bé vẫn đang khóc, lên tiếng hỏi:

“Phòng của tôi ở đâu?”

Ánh mắt người phụ nữ hơi run rẩy, rồi chỉ vào căn phòng gần nhà vệ sinh.

Tôi mím môi, không nói gì, kéo vali đi về phía căn phòng mà cô ấy chỉ.

Ba ngày sau đó, ngoài việc ăn cơm và đi vệ sinh, tôi gần như không bước ra khỏi phòng.

Mỗi ngày đều chỉ quanh quẩn bên bàn học, hoặc làm bài tập, hoặc đọc sách.

Thỉnh thoảng, tiếng reo hò vui vẻ của cậu bé vọng từ bên ngoài khiến tôi bất giác ngừng bút.

Nó gợi cho tôi nhớ về quãng thời gian khi bố chưa ngoại tình.

Hồi đó, mỗi khi tan làm, bố luôn vác tôi lên vai, còn tôi ôm chặt con búp bê nhỏ, hét vang rằng: “Vai của bố chính là cỗ xe bí ngô của con!”

Trong bếp, tiếng mẹ cằn nhằn vang lên.

Bà trách bố sao chưa đưa tôi đi rửa tay.

Bà than rằng tôi cả ngày chỉ biết nghịch phá, chẳng chịu yên.

Còn tôi, mỗi lần ngồi trên vai bố đều cười giòn tan, trong veo.

Có lẽ những ngày đó quá đỗi hạnh phúc, đến mức bây giờ chỉ cần nhớ lại thôi, khóe mắt tôi đã ươn ướt.

Nhìn những con chữ trên bài tập nhòe đi vì nước mắt, tôi vội vàng kéo tay áo lên lau.

Nhưng càng lau, vệt nước càng loang rộng, chữ viết càng bị nhòe nhoẹt, rối tung cả trang giấy.

Quả nhiên, tôi không xứng đáng có những ký ức đẹp đẽ.

Hai ngày sau, vào một buổi trưa, cửa phòng tôi bất ngờ vang lên tiếng gõ.

Nghe thấy tiếng động, cơ thể tôi khẽ run, vô thức đứng bật dậy, đi tới mở cửa.

Người phụ nữ đang dắt cậu bé đứng trước cửa, ánh mắt thoáng chút lấy lòng nhìn tôi.

“Diệp Thất này, dì mua cho cháu ít đồ.”

Vừa nói, dì đưa cho tôi một túi nhựa.

Tôi cúi xuống nhìn, thấy bên trong là băng vệ sinh.

Thấy biểu cảm của tôi, dì vội vàng giải thích:

“Dì… dì thấy cháu dùng giấy vệ sinh trong phòng tắm, nên mới tự tiện mua giúp cháu thôi, đừng để bụng nhé.”

“Còn nữa, cháu… cháu không có tiền đúng không? Dì có thể thêm WeChat của cháu, rồi gửi tiền cho cháu được không?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)