Chương 9 - Cuộc Hôn Nhân Ngược Dòng Thời Gian
Tề Vân nhìn dòng người ra vào hiệu sách bên Lai Di cư, cảm khái:
“Trí thức bị độc quyền là bi kịch lớn nhất của một quốc gia. Giờ đây, con cái nhà nghèo càng khó ngoi lên, chỉ mong việc nhỏ bé này của chúng ta có thể giúp được phần nào.”
“Chỉ mong đừng uổng phí số sách quý mà muội tốn bao nhiêu bạc gom về.”
“Chúng ta chỉ tạo điều kiện. Còn lại, là do số phận mỗi người.”
17
Hoàng đế sắc phong hoàng tử nhỏ làm thái tử, đặt tên là Diêm Lâm.
Nghe nói hoàng đế có ý muốn để Cố Minh Viễn làm thái phó cho thái tử, nhưng hắn đã từ chối.
Hắn về nhà liền kể cho ta nghe.
Ta lật sổ sách, chỉ gật đầu:
“Chuyện triều đình ta không hiểu, hầu gia tự có suy tính. Dù sao cũng là cận thân quân vương, tốt nhất vẫn nên che giấu tài năng một chút.”
Ta biết những lời này không đi vào lòng hắn.
Nhưng hắn đã quen với sự lạnh nhạt của ta, chỉ cười nhạt:
“A Ninh nói đúng, ta sẽ không để Cố gia rơi vào hiểm cảnh.”
Ngày hôm sau, trong cung lại có chỉ tuyên ta nhập cung.
Nhưng ta vừa mới vào cung gặp tỷ tỷ không lâu, sao lại gọi nữa?
Hôm nay Cố Minh Viễn nghỉ, đích thân đưa ta đến cửa phủ, dặn dò vài câu, trong mắt lại thoáng chút bất an.
“Sao hôm nay lại là Tô công công đến đón? Bình thường chẳng phải là Lâm công công bên cạnh hoàng hậu sao?”
Tô công công là người của hoàng đế.
Ta đoán, chắc hoàng đế muốn tạo bất ngờ cho tỷ tỷ, nên mới sai người thân tín tới.
Quả nhiên, Tô công công cũng đưa ra lời giải thích hợp lý với Cố Minh Viễn.
Thế nhưng sau khi vào cung, Tô công công không đưa ta đến Phượng Nghi cung, mà lại đưa thẳng đến Ngự thư phòng.
Ta đứng trước cửa ngập ngừng, Tô công công chỉ mỉm cười hòa nhã.
Bên trong vang lên tiếng hoàng đế, khàn khàn, đầy uể oải:
“Vào đi.”
“Thần nữ tham kiến bệ hạ.”
Ta cúi người quỳ lạy cung kính, đây là lần đầu ta đơn độc diện thánh. Nói thực, ta còn chẳng biết mặt hoàng đế rõ ràng ra sao.
Nhưng năm xưa, cũng chính hắn là người đích thân soạn thánh chỉ, chỉ hôn ta cho Cố Minh Viễn để cắt đứt mối duyên giữa hắn và tỷ tỷ.
Ta nghe thấy hắn ho khan kịch liệt, hẳn là đã sinh bệnh.
Hắn không bảo ta đứng dậy. Phải ho một hồi lâu, mới thở hắt ra một tiếng nặng nề.
“Tô Vinh Ninh?”
“Thần nữ có mặt.”
“Tô Vinh Ninh?”, hắn lại gọi tên ta một lần nữa.
Ta hơi khó hiểu, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt chạm nhau, một cơn cảm giác quen thuộc lập tức ùa tới.
Khuôn mặt hắn không hề thua kém Cố Minh Viễn, nhưng lúc này đôi mắt kia lại tràn đầy bi thương.
“Bệ hạ, thần nữ là Tô Vinh Ninh.”
Khuôn mặt vốn đã tái nhợt, nay càng trắng bệch như tuyết.
“Ngày đó, người tham gia Hội phẩm hương… là nàng?”
“Người nhảy điệu Liên Thượng Vũ… cũng là nàng?”
Ta sững sờ:
“Thần nữ ngu muội, không hiểu bệ hạ đang nói gì.”
“Hai năm trước, nàng có đến Đông Châu không?”
18
Đông Châu ư?
Hai năm nay ta đi rất nhiều nơi để mở chi nhánh buôn bán, quả thực cũng từng đặt chân đến Đông Châu.
Trên đường tới đó, chúng ta từng gặp ba người trọng thương.
Khi ta bảo y sư đi theo cứu chữa, có hai người trong số họ ngăn không cho y sư tháo mặt nạ của người thứ ba.
Chỉ là ta vô tình nhìn thấy lệnh bài lộ ra ở bên hông người kia, biết rõ mấy người này thân phận không đơn giản, để tránh phiền phức, ta bảo y sư cầm máu sơ qua rồi lập tức đưa họ tới y quán gần đó, sau đó rời đi.
Ta không nói gì.
Hoàng đế lại cười, ánh lệ rịn ra trong mắt:
“Thì ra là nàng… Là trẫm đích thân, đem nàng gả cho kẻ khác! Ha ha ha…”
“Bệ hạ…”
“Sai rồi, tất cả đều sai rồi, Vinh Ninh! Trẫm thật sự sai hết rồi!”
Ta nhìn vị hoàng đế gần như điên loạn trước mặt, cuối cùng cũng nhớ lại cái gọi là hội phẩm hương mà hắn nói.
Đó là chuyện xảy ra từ một năm trước.
Ta nhớ rõ, bởi buổi phẩm hương hôm ấy vốn khác hẳn mọi lần.
Lẽ ra là tỷ tỷ được mời đến, nhưng vì Cố Minh Viễn chuẩn bị rời kinh đến Hòa An cứu tế, nàng chỉ muốn tiễn hắn, nên nài nỉ ta thay mặt dự yến.
Ta không có lý do từ chối.
Lúc ấy ta đã trưởng thành, dung mạo vóc dáng càng ngày càng giống tỷ tỷ.
Chỉ cần che mặt, người không thân quen hầu như không thể phân biệt nổi.
Ta nghĩ chỉ cần ngồi yên lặng ăn điểm tâm, chờ yến tiệc kết thúc là được. Nào ngờ giữa chừng lại xảy ra biến cố.
Trưởng công chúa bất ngờ giá lâm thấy một vườn tiểu thư xinh đẹp, liền nổi hứng, bắt mọi người phải biểu diễn tài nghệ.
Tỷ tỷ biết đánh đàn, chơi cờ; nhưng ta thì không.
Ta chỉ biết múa.
Điệu Liên Thượng Vũ đó, ta chỉ từng múa đúng một lần trong buổi phẩm hương ấy.
Thì ra… khi đó, hoàng đế cũng có mặt?
Hắn trông có vẻ bệnh rất nặng, định bước về phía ta thì lại bắt đầu ho dữ dội.
“Bệ hạ, có cần truyền thái y không?”
Hắn vừa ho vừa khẽ lắc đầu, thân thể gầy gò gần như không đứng nổi.