Chương 8 - Cuộc Hôn Nhân Ngược Dòng Thời Gian
Phiền gì mà phiền.
Trong phủ có thêu nương chuyên môn, ta vừa ra khỏi cửa liền sai người đi gọi nàng đến, dặn vá thật kỹ bộ áo quý của Cố Minh Viễn.
Tối đến, Cố Minh Viễn ngồi ngẩn ra xoa chỗ vá trên tay áo, mặt mày mãn nguyện.
Ta không nhịn được hỏi:
“Hầu gia thích chiếc áo này đến thế sao?”
“Chỉ là cảm thán A Ninh thêu thật khéo.”
Hắn cười nhìn ta, ta do dự một chút mới nói:
“Hầu gia hiểu lầm rồi, chỗ đó là thêu nương vá, A Ninh lâu không cầm kim chỉ, sợ làm hỏng áo. Nhưng chỉ cần hầu gia hài lòng là được.”
Cố Minh Viễn không nói nữa.
Lặng lẽ treo áo lên, rồi bỗng bế ta lên vai, ném lên giường.
“Ta còn chưa tắm! Cố Minh Viễn!”
“Lát nữa ta giúp nàng tắm!”
“Buông ta ra! Buông ta ra!”
Hắn đè tay chân ta xuống, bắt đầu cởi y phục:
“A Ninh, chúng ta cũng nên có một đứa trẻ rồi.”
Sau khi ta mệt đến kiệt sức, hắn bế ta vào thùng tắm, nhẹ nhàng giúp ta tắm rửa.
Ta tựa vào thành thùng nước hỏi:
“Nếu chàng thật sự muốn có con, mà ta không thể sinh, thì ta giúp chàng chọn vài vị thiếp tốt nhé?”
Hắn không trả lời, chỉ lặng lẽ ôm ta về giường, lại mạnh mẽ thêm một lần nữa.
“Sáng nay còn uống thuốc không ạ?”
Sáng sớm hôm sau, Cố Minh Viễn đã ra ngoài, Thừa Bích vào hầu hạ thì thầm hỏi.
Ta nằm lật người trên giường, toàn thân rã rời không nhúc nhích nổi.
Cố gắng nói, giọng đã khản đặc:
“Uống.”
“A Ninh muốn uống gì sao?”
Ta lập tức tỉnh táo.
“Chỉ là vài loại thuốc bổ thôi.”
Cố Minh Viễn đang đứng sau bình phong, nhìn ta:
“Thân thể phu nhân quả thật hơi yếu, nên bồi bổ mới đúng. Ta có đơn thuốc tốt hơn, nàng uống loại của ta đi.”
Ta cau mày, ánh mắt chạm vào hắn.
Hắn vẫn cười, nhưng trong nụ cười ấy ẩn chứa hàn ý.
Ta biết, hắn đã biết rồi.
Hoặc có lẽ… hắn vốn đã biết từ lâu.
Ta không muốn quanh co nữa, liền hỏi:
“Chỉ cần thiếp sinh con cho chàng là được, phải không?”
“Ta chỉ muốn có con của A Ninh.”
Ta gật đầu:
“Thiếp hiểu rồi.”
Từ đó ta không uống canh tránh thai nữa, thậm chí còn chủ động uống từng bát thuốc an thai sau mỗi đêm.
Hắn lại tỏ ra không vui.
Ta không hiểu, vì sao Cố Minh Viễn lại trở nên khó chiều đến vậy.
16
Cuối cùng, Tần Thư Minh vẫn chọn con đường ra trấn nhậm bên ngoài.
Hoàng đế quý trọng tài năng của hắn, vốn không muốn để hắn rời kinh.
Thế nhưng Tần Thư Minh lại chủ động xin đến một châu quận nghèo khó, hẻo lánh nhất của Đại Chu. Trong tấu chương dâng lên, hắn viết đầy khát vọng cải thiện đời sống nhân dân, thậm chí còn lập sinh tử trạng, thề trong mười năm phải khiến dân chúng nơi đó được ăn no mặc ấm.
Hoàng đế cảm khái trước chí hướng ấy, rốt cuộc cũng chuẩn tấu.
Sau khi biết tin, ta hẹn tam tiểu thư Tề Vân đến chùa Thanh Long ngoài thành cầu phúc.
Cố Minh Viễn cũng lon ton đi theo.
Ta xin một tấm bùa bình an cho Tần Thư Minh, Cố Minh Viễn đè nén ghen tuông trong lòng, miễn cưỡng cười nói:
“A Ninh, cũng xin cho vi phu một cái được không?”
“Phu quân đã đến tận đây rồi, đích thân cầu nguyện mới thành tâm hơn chứ.”
Hắn lại kéo ta đến miếu Nguyệt Lão, ép ta cùng quỳ.
Hắn thành kính lẩm bẩm: “Kết phát vi phu thê, bạch thủ bất tương ly.”
Ta cười: “Hầu gia yên tâm, ta với chàng là hoàng thượng ban hôn, kiếp này muốn thế nào cũng chẳng thể đổi khác.”
Có lẽ ta thật sự đã khiến hắn tổn thương, mắt hắn đỏ hoe, nơi khóe mắt lấm tấm tơ hồng:
“A Ninh, nàng như vậy… thật không tốt.”
“Có gì tốt hay không tốt chứ.”
“Nàng biết rõ, giờ trong lòng ta chỉ có nàng. Vậy nàng còn muốn ta thế nào nữa?”
Ta cũng bắt đầu hoài nghi.
“Vậy chàng muốn ta thế nào đây?
Hoàng thượng muốn cưới tỷ tỷ, liền chỉ hôn ta cho chàng, ta đâu có quyền chọn lựa.
Ta không ầm ĩ, không gây chuyện, tận lực làm tròn bổn phận một người vợ. Thậm chí ta còn đồng ý để chàng nạp thiếp.
Ban đêm chàng mộng ngữ, ôm ta gọi tên tỷ tỷ, ta làm như không nghe thấy.
Chàng nói muốn có con, ta liền ngày ngày uống thuốc dưỡng thai.
Cố Minh Viễn, rốt cuộc ta phải làm gì nữa, chàng mới hài lòng?”
“Không phải như vậy! A Ninh, ta đã buông bỏ rồi, giờ ta yêu người ta muốn sống cùng là nàng. Ta chỉ hy vọng nàng cũng có thể—”
“Yêu?” Ta thực sự buồn cười không nổi.
“Cố Minh Viễn, chàng còn chấp niệm với những thứ ấy làm gì cho khổ?”
Trên đường về, Cố Minh Viễn một lời cũng không nói, ngồi im lặng phía đối diện trong xe ngựa.
Ta nghĩ, chắc lần này ta thật sự làm hắn giận rồi.
Nhưng cuộc sống đã như vậy rồi, cho dù ta có dỗ hắn, nói ta cũng thích hắn, thì sẽ thay đổi được điều gì?
Về đến phủ, để tránh những rắc rối không đáng có, ta chỉ viết cho Tần Thư Minh một phong thư tiễn biệt, kèm theo tấm bùa bình an, rồi đưa đi.
Sau khi hiệu sách khai trương, nhờ vị trí thuận lợi, lại gần mấy thư viện và khách điếm, tập trung không ít sĩ tử vào kinh ứng thí, nên buôn bán rất nhộn nhịp.