Chương 2 - Cuộc Hôn Nhân Chớp Nhoáng Của Bác Sĩ Và Cảnh Sát

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

3

Răng khôn chưa kịp khỏi hẳn, Lâm Vi Vi lại tới quấy:

“Cuối tuần này sinh nhật tớ, chơi game nhập vai phá án, toàn bác sĩ với luật sư đẹp trai, cậu nhất định phải đi!”

“Không đi, tuần sau tớ thi thăng hạng.”

Tôi lật trang sách nội khoa dày cộp,

“Hơn nữa Cố Nghiêm Châu biết đâu ở nhà.”

“Anh ta?”

Lâm Vi Vi cười khẩy,

“Xác suất anh ta ở nhà còn thấp hơn việc răng khôn cậu tự mọc lành. Mà kể cả anh ta ở nhà, hai người định làm gì? Ngồi xem 《Luật hình sự》 với 《Nội khoa》 chắc?”

Tôi nghẹn họng, không biết đáp sao.

Đúng là, lần gần nhất hai đứa tôi ở cùng nhau hơn nửa tiếng, lại là vì anh trật chân khi truy đuổi tội phạm, đồng nghiệp đưa thẳng vào cấp cứu của bệnh viện tôi, mà tôi thì đang trực.

Hôm đó anh ngồi trên ghế trong phòng khám, quần cảnh sát xắn lên đến đầu gối, lộ ra vết thương rỉ máu, lông mày không hề nhíu.

Tôi vừa sát trùng vừa run tay, anh bỗng khẽ cười:

“Bác sĩ Tô sợ máu à?”

“Sợ vết thương này của anh nhiễm trùng thành nhiễm khuẩn huyết.”

Tôi đáp trả, nhưng ngón tay lại vô tình chạm vào cơ bắp chân anh, cứng như đá.

Giờ nghĩ lại, đó có lẽ là khoảnh khắc mập mờ nhất sau khi cưới.

Tối thứ Bảy, cuối cùng tôi cũng không chống nổi sự mè nheo của Lâm Vi Vi.

Cô ấy nhét tôi vào một chiếc váy đỏ, trang điểm kiểu chị đại:

“Tối nay cậu là góa phụ —— à không, gái đã có chồng đẹp nhất buổi.”

Trước khi ra khỏi nhà, tôi như bị ma xui quỷ khiến gửi cho Cố Nghiêm Châu một tin:

【Tối nay không trực, anh có phải đi bắt người không?】

Anh trả lời ngay: 【Có.】

Hoàn hảo.

Tôi soi gương làm dấu chữ V, bắt tội phạm chắc không tính tới việc bắt một người vợ ngoan hiền đi chơi game phá án chứ?

Quán ở tầng cao nhất, trong phòng bao tối mờ, bảy tám người ngồi quanh bàn.

Lâm Vi Vi quả không nói dối, mật độ trai đẹp vượt mức cho phép, đặc biệt là anh luật sư ngồi đối diện, kính gọng vàng, phong cách thư sinh nhưng lại mang chút tà khí:

“Bác sĩ Tô? Tôi là Chu Diễn, từng khám ở bệnh viện của cô.”

“Ồ, hình như có ấn tượng.”

Tôi giả vờ ngốc, trong đầu nghĩ người này lần trước là vì uống say mà gãy chân.

Lúc bốc thăm được lá “Hung thủ”, tôi đang cùng Chu Diễn vừa liếc mắt đưa tình vừa đùn tội cho nhau, thì cửa phòng bất ngờ bị đá bật tung.

“Cảnh sát! Không được nhúc nhích!”

Ánh đèn pin chói lóa quét tới, tôi nhìn rõ gương mặt người đi đầu.

Cố Nghiêm Châu mặc thường phục, tay giơ thẻ cảnh sát, ánh mắt lạnh đến mức có thể đóng băng người ta.

4

Không khí đông cứng ba giây.

Đạo cụ “hung khí” trong tay tôi rơi xuống đất, vang lên một tiếng “keng” giòn tan.

Ánh mắt Cố Nghiêm Châu lướt qua chiếc váy đỏ của tôi, rồi dừng lại ở khoảng cách giữa tôi và Chu Diễn, yết hầu khẽ động một cái.

“Cảnh sát.” Chu Diễn đẩy gọng kính, “Các anh… là?”

“Bắt giữ tội phạm lừa đảo đang lẩn trốn.”

Cố Nghiêm Châu không thèm nhìn anh ta, ánh mắt dính chặt trên người tôi.

“Có người báo ở đây tụ tập trái phép.”

Tụ tập trái phép? Rõ ràng chúng tôi chơi game phá án hợp pháp!

Tôi vừa định lên tiếng giải thích, đã thấy hai cảnh sát khác khống chế một người đàn ông đội mũ trong góc, “cạch” một tiếng, còng số 8 khóa lại.

Thì ra thật sự đến để bắt người.

Tôi thở phào, vừa định đứng dậy gọi “chồng”, Cố Nghiêm Châu bỗng hất cằm về phía tôi:

“Cô, theo chúng tôi một chuyến.”

“?”

Ngớ người: “Tôi là công dân lương thiện!”

“Công dân lương thiện mà mặc thế này chơi tới nửa đêm?”

Giọng anh như băng vụn, “Bác sĩ Tô rảnh ghê.”

Lâm Vi Vi đứng bên cạnh cố nhịn cười: “Đồng chí cảnh sát, cô ấy là bác sĩ, vừa tan ca ——”

Cố Nghiêm Châu lạnh lùng cắt lời: “Hỗ trợ điều tra.”

Tôi bị anh nửa kéo nửa đẩy nhét vào xe cảnh sát, ghế sau còn có cả tên lừa đảo kia.

Suốt quãng đường, chẳng ai nói gì, chỉ có tên tội phạm thỉnh thoảng rên rỉ vài tiếng.

Tôi len lén nhìn nghiêng gương mặt Cố Nghiêm Châu, đường quai hàm căng cứng, nhưng vành tai lại hơi đỏ.

Tới đồn, anh đẩy tôi vào phòng thẩm vấn, tự mình kéo ghế ngồi đối diện.

“Họ tên.”

“Anh nói xem.”

Tôi tức phồng má trừng mắt nhìn anh.

“Nghiêm túc.”

Anh gõ tay xuống bàn, giọng trầm hẳn: “Nghề nghiệp.”

“Bác sĩ khoa cấp cứu Bệnh viện Số Một thành phố, Tô Thanh Nhan.”

“Tối nay vì sao xuất hiện tại hiện trường vụ án?”

“Game phá án, sinh nhật bạn thân.”

Tôi đảo mắt, “Cố cảnh quan, anh bắt nhầm người rồi chứ gì?”

Anh bỗng nghiêng người áp sát, ánh đèn bàn khắc họa sống mũi thẳng tắp:

“Thằng đeo kính gọng vàng đó, quan hệ với em là gì?”

“Bạn!”

“Bạn mà cần ngồi gần thế à?”

Ánh mắt anh sắc như dao.

“Tôi xem camera, hai người gần như chạm khuỷu tay vào nhau rồi.”

Tôi suýt bật cười vì tức: “Cố Nghiêm Châu, anh đến để thẩm vấn vụ án hay kiểm tra vợ đấy? Ba ngày không về nhà, tôi ra ngoài chơi một chút thì sao?”

Anh khựng lại, rồi bất ngờ đứng dậy: “Chờ đó.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)