Chương 9 - Cuộc Gọi Cuối Cùng
9
“Khi cô và Trần Lãng cùng nhau đuổi tôi như đuổi rác khỏi nhà, cô có nghĩ đến đường sống cho tôi không?”
Từng câu hỏi của tôi như cái tát, giáng mạnh lên mặt cô ta.
Tiếng khóc nghẹn lại, sắc mặt cô ta trắng bệch.
Thấy mềm mỏng không ăn thua, cô ta lập tức trở mặt, đứng dậy gào lên:
“Lâm Vãn! Mày là đồ đàn bà độc ác! Mày sẽ không có kết cục tốt đâu! Mày làm đến mức này, không sợ báo ứng à? Là mày! Là mày đã đẩy chúng tao đến đường cùng!”
Cô ta chỉ vào mặt tôi, lớn tiếng mắng chửi, định dùng dư luận để gây áp lực.
Tôi chẳng nổi giận, biểu cảm cũng không thay đổi.
Chỉ bình tĩnh lấy điện thoại ra, mở một đoạn ghi âm và nhấn nút phát.
Trong loa, giọng Trần Lãng vang lên — đầy phẫn nộ và cay độc.
Đó là cuộc gọi anh ta mượn điện thoại bạn để chửi tôi, sau khi bị đuổi khỏi nhà:
“Lâm Vãn, con đ thối tha kia! Mày tưởng làm vậy là thắng được tao à? Đừng có mơ!”*
“Con ngu Bạch Vi với cái thai hoang trong bụng nó, chẳng qua là cái cớ để tao đá mày đi! Mày tưởng tao yêu nó chắc?
Chờ tao trở lại, tao đá nó trước tiên! Bên ngoài còn khối con trẻ hơn, đẹp hơn, xếp hàng chờ tao!”
“Mày cứ chờ đấy! Tao sẽ cho mày phải hối hận cả đời!”
Đoạn ghi âm vang vọng trong không gian yên lặng, từng chữ rõ rành rành.
Mặt Bạch Vi lập tức trắng bệch như tờ giấy, máu như bị rút cạn.
Cô ta nhìn trân trân vào chiếc điện thoại trong tay tôi, người run lên, như sắp ngã.
Tôi tắt ghi âm, bước tới trước mặt cô ta, nói bằng giọng chỉ đủ hai người nghe:
“Nghe rõ chưa?”
“Cô không phải tình yêu đích thực, không phải người hùng cứu rỗi gì hết. Cô cũng chỉ là một quân cờ. Giống như anh ta.”
“Chỉ tiếc là… cả hai đã chọn nhầm ván cờ.”
Nói xong, tôi quay lưng đi, không thèm liếc lại.
Sau lưng tôi, là tiếng khóc vỡ òa, tuyệt vọng của cô ta.
Vài ngày sau, tôi nghe bạn bè kể lại — Bạch Vi vì quá sốc tinh thần, động thai, đứa bé không giữ được.
Cô ta âm thầm khăn gói về quê.
Giấc mộng làm dâu nhà giàu của cô ta — vỡ tan như mảnh sứ vỡ dưới chân.
Trước ngày tòa án mở phiên xét xử, Trần Lãng thông qua luật sư gửi yêu cầu được gặp tôi.
Tôi đồng ý.
Tôi muốn xem, đến nước này rồi, anh ta còn định nói gì.
Tại phòng gặp mặt ở trại tạm giam, qua tấm kính dày ngăn cách, tôi lại thấy Trần Lãng.
Anh ta mặc bộ đồ tù màu xám, đầu cạo trọc lốc, gầy sọp hẳn đi, hốc mắt hõm sâu, chẳng còn chút vẻ tự tin, phong độ như trước.
Chỉ vài ngày không gặp, anh ta như già đi cả chục tuổi.
Anh ta cầm điện thoại lên, vừa thấy tôi thì đôi mắt đục ngầu lập tức đỏ lên, đầy tia máu, giọng khàn đặc:
“Vãn Vãn…”
Anh ta run rẩy gọi tên tôi.
“Vãn Vãn, anh sai rồi, thật sự sai rồi. Em cho anh một cơ hội nữa được không? Vì tình nghĩa năm năm vợ chồng, xin em cứu anh…”
Anh ta bắt đầu thao thao bất tuyệt nhắc lại những ngày tháng ngọt ngào khi mới yêu nhau, nhắc từng chuyện nhỏ tôi từng làm cho anh ta, cố dùng chút tình cảm cũ rẻ tiền để đánh thức lòng trắc ẩn trong tôi.
Tôi không cắt lời, chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Như thể đang nghe một câu chuyện không liên quan đến mình.
Đến khi anh ta khô cả miệng, ngừng lại, nhìn tôi với ánh mắt đầy hy vọng, tôi mới chậm rãi nhấc ống nghe lên.
Tôi hỏi anh ta một câu.
“Trần Lãng, anh từng yêu em thật lòng chưa?”
Anh ta sững người, ánh mắt bắt đầu lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào tôi.
Cuối cùng, dưới cái nhìn thẳng thắn của tôi, anh ta miễn cưỡng gật đầu, lắp bắp thốt ra hai chữ:
“Yêu… từng yêu.”
Tôi bật cười.
Cười thật lòng, cười đến chảy cả nước mắt.
“Trần Lãng, anh thật sự không thể cứu nổi nữa rồi.”
“Đến nước này rồi mà vẫn còn nói dối.”
Giọng tôi qua ống nghe truyền đến tai anh ta, lạnh lẽo như băng.
“Anh yêu không phải là em, Lâm Vãn.
Anh yêu là gia thế của em, là con đường tắt em có thể mang lại.
Anh yêu là sự hy sinh vô điều kiện của em giúp anh lấp đầy cái lòng tự trọng rẻ tiền của mình.
Anh yêu là cái cảm giác hả hê khi dẫm lên em để leo lên cao.”
“Anh yêu chính bản thân mình – một con người vừa tự ti, vừa tự phụ, bị dục vọng làm cho biến dạng.”
Từng câu nói như những nhát dao, lột trần lớp mặt nạ giả tạo, đâm thẳng vào phần tối tăm nhất trong lòng anh ta.
Sắc mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy.
“Giữa chúng ta, sớm đã không còn tình nghĩa gì rồi.”
Tôi nhìn thẳng vào gương mặt tuyệt vọng của anh ta, nói rành rọt từng chữ:
“Ngay khoảnh khắc anh dẫn người phụ nữ đó bước vào nhà, là đã chấm dứt tất cả.”
Tôi đứng dậy, nhìn xuống anh ta.
“Cải tạo cho tốt nhé.”
“Đây là lời khuyên cuối cùng, từ người ‘vợ cũ’ của anh.”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy, xoay người bước đi, không quay đầu lại lấy một lần.