Chương 8 - Cuộc Gọi Cuối Cùng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

8

Để thể hiện bản thân với Bạch Vi, đồng thời tranh thủ kiếm thêm “khoản thu nhập ngoài sổ sách”, trong quá trình phụ trách dự án lớn “Ánh sáng Đông Thành”, anh ta đã lợi dụng chức vụ để ăn không ít hoa hồng từ các nhà cung cấp.

Anh ta cứ tưởng mình giấu đầu giấu đuôi rất kín kẽ, không ai phát hiện.

Nhưng điều anh ta không biết là — một trong những nhà cung ứng vật liệu lớn nhất từng đưa tiền lại quả cho anh ta… chính là “tai mắt” mà ba tôi đã cài vào từ trước.

Ngay từ ngày đầu hợp tác, nhà cung cấp này đã ghi chép lại đầy đủ mọi giao dịch, mọi lần chuyển khoản, thậm chí là cả những đoạn ghi âm các cuộc trò chuyện với Trần Lãng.

Ba tôi nói, đây vốn là một phần trong “của hồi môn” dành cho tôi. Nếu Trần Lãng sống đàng hoàng, thì những tài liệu đó vĩnh viễn sẽ không bao giờ bị công khai.

Còn nếu anh ta có dã tâm — thì đó chính là “bùa đòi mạng” dành riêng cho anh ta.

Và giờ là lúc thích hợp.

Tôi gom toàn bộ chứng cứ lại thành một bản hồ sơ tố cáo hoàn chỉnh, ẩn danh gửi đến phòng kiểm tra kỷ luật của trụ sở công ty Trần Lãng và cả cơ quan thuế địa phương.

Một hòn đá ném xuống, khuấy lên ngàn lớp sóng.

Ban giám đốc vốn đã cực kỳ không hài lòng với Trần Lãng sau sự cố “Ánh sáng Đông

Thành” bị nhà đầu tư phản đối bất ngờ. Khi nhận được đơn tố cáo chi tiết đến rùng mình này, họ lập tức thành lập tổ điều tra đặc biệt.

Trần Lãng bị đình chỉ công tác ngay lập tức để phục vụ điều tra.

Anh ta hoảng loạn thực sự.

Anh ta muốn tìm người giúp, muốn chạy chọt làm mờ chuyện… nhưng phát hiện ra — những người từng gọi anh ta là “anh em”, từng nịnh hót, bợ đỡ, nay đều tránh anh ta như dịch bệnh.

Gọi không nghe. Nhắn không trả lời.

Mãi đến lúc này, anh ta mới tuyệt vọng nhận ra:

Tất cả những mối quan hệ, địa vị, danh tiếng mà anh ta từng tự hào — thật ra chỉ tồn tại nhờ cái mác “chồng của Lâm Vãn.”

Khi cái danh ấy không còn, anh ta chẳng là ai cả.

Kết quả điều tra được công bố rất nhanh.

Chiếm dụng công quỹ, nhận hối lộ thương mại, trốn thuế – số tiền liên quan cực kỳ lớn, đủ để anh ta ngồi tù mục xương.

Công ty vì muốn cắt đứt liên quan và bảo toàn danh tiếng, lập tức chọn giải pháp báo công an.

Ngày cảnh sát ập đến, Trần Lãng đang ở nhà trọ rẻ tiền, cãi nhau tóe lửa với Bạch Vi về chuyện chia nốt số tiền sinh hoạt cuối cùng.

Khi còng tay lạnh lẽo khóa chặt cổ tay anh ta, cả người Trần Lãng như gục xuống.

Mặt cắt không còn giọt máu, ánh mắt trống rỗng.

Tất cả sự ngạo mạn, kiêu căng, tham vọng – phút chốc bị đánh sập.

Bạch Vi chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống sàn.

Cô ta nhìn theo bóng dáng Trần Lãng bị dẫn đi, cảm nhận đứa trẻ đang máy trong bụng mình — lần đầu tiên cô thật sự sợ hãi, sợ đến tận xương tủy.

Đứa bé mà cô từng xem là “quân át chủ bài” để bước chân vào hào môn…

Giờ đây, đã trở thành gánh nặng lớn nhất đời cô.

Sau khi Trần Lãng bị tạm giam hình sự, Bạch Vi mất hoàn toàn nguồn tài chính.

Cô ta không cam lòng.

Cô đổ hết mọi oán hận lên đầu tôi.

Thậm chí, cô ta còn lần ra được địa chỉ công ty mới của tôi, rồi đứng chờ tôi dưới sảnh.

Hôm đó, tôi vừa họp xong, bước ra khỏi tòa nhà thì nhìn thấy cô ta.

Cô ta bụng đã lớn thấy rõ, sắc mặt vàng vọt, môi khô nứt nẻ, không còn chút dáng vẻ kiêu ngạo, xinh đẹp ngày nào – chỉ còn sự tàn tạ và đáng thương.

Vừa thấy tôi, cô ta lập tức lao tới, nước mắt trào ra:

“Chị Lâm Vãn! Làm ơn… làm ơn tha cho anh Lãng đi mà!”

Cô ta định nắm lấy tay tôi, nhưng đã bị vệ sĩ phía sau tôi nhanh chóng ngăn lại.

Cô ta cứ thế quỳ xuống đất, khóc đến mức giọng khàn đặc, đau đớn gào lên:

“Tôi sai rồi! Thật sự sai rồi! Tôi cũng bị anh ta lừa! Anh ta nói không còn tình cảm với chị nữa, nói sẽ cưới tôi, sẽ cho tôi và đứa bé một gia đình! Tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này!”

“Đứa trẻ vô tội mà! Nó không thể vừa sinh ra đã không có cha! Làm ơn, xin chị giơ cao đánh khẽ, cho nó một con đường sống… cũng là cho tôi và con tôi một cơ hội sống…”

Cô ta diễn rất nhập tâm, nước mắt nước mũi tèm lem, khiến người qua đường không khỏi ngoái nhìn.

Tôi nhìn xuống cô ta — người phụ nữ từng ngạo mạn, giờ lại quỳ gối khóc lóc van xin — chỉ thấy nực cười.

“Con đường sống?”

Tôi lạnh lùng mở miệng, giọng không lớn, nhưng từng từ vang lên rõ ràng trong tai cô ta.

“Bạch Vi, khi cô đi dép của tôi, ngồi trên ghế sofa của tôi, khoe khoang cái ‘chiến tích’ trong bụng mình, cô có nghĩ đến đường sống cho tôi không?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)