Chương 2 - Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh Giữa Bác Sĩ Và Tổng Tài
2.
Hiểu lầm được hóa giải nhanh hơn tôi tưởng. Chủ yếu là vì tuy nhìn thì đáng sợ, nhưng đầu óc của Cố Yến Châu cũng không tệ.
Anh ta phất tay một cái, đám người áo đen đang chĩa súng về phía tôi lập tức biến thành những nhân viên vận chuyển chuyên nghiệp nhất, nhẹ nhàng nâng thai phụ lên chiếc cáng đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Đội y tế đi cùng cũng nhảy xuống từ trực thăng, nhanh chóng tiếp nhận công việc.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhét con dao tỉa lông mày dính máu vào túi, đứng dậy phủi bụi trên mông.
“Quân chính quy đã tới rồi, vậy tôi đi trước đây.”
Tôi nhìn đồng hồ, tim lạnh buốt.
Chỉ còn mười phút nữa là tới giờ hẹn xem mắt.
Đối phương là “nam thần chất lượng cao” mà mẹ tôi tốn bao công lựa chọn, nghe nói là tinh anh du học về, lương năm cả triệu, nếu tôi đến trễ, mẹ tôi có thể càm ràm cả năm.
“Đợi đã.”
Cố Yến Châu gọi tôi lại.
Lúc này anh ta đã khôi phục lại dáng vẻ tinh anh cao cao tại thượng, chỉ là ánh mắt nhìn tôi có thêm chút dò xét.
“Những lời khi nãy trong điện thoại…”
“Là chiến thuật đe dọa.” Tôi cắt lời, “Không dọa anh sợ mất hồn thì sao anh điều trực thăng tới? Xe cứu thương còn kẹt trên cầu vượt kìa.”
Cố Yến Châu im lặng hai giây, dường như đang tiêu hóa logic này.
Sau đó, anh ta móc ra một tấm danh thiếp mạ vàng từ trong ngực, đưa cho tôi.
“Cố Yến Châu. Hôm nay xem như tôi nợ cô một ân tình.”
Tôi không nhận.
Tay tôi đầy máu, cầm lấy cũng làm bẩn thôi.
“Không cần đâu, Cố tổng. Cứu người là bản năng, dù tôi bây giờ đã bị đình chỉ công tác.”
Tôi cười tự giễu, “So với ân tình, anh có thể phiền ai đó đưa tôi tới quán café Peninsula được không? Tôi sắp trễ rồi.”
Cố Yến Châu nhướng mày.
“Đi xem mắt?”
“Rõ ràng mà.”
Tôi chỉ vào bộ đồ kiểu Chanel nhỏ mà tôi đã cất công mặc để đi xem mắt (giờ đã nhăn nheo và dính đầy máu).
Khóe miệng Cố Yến Châu nhếch lên một nụ cười thú vị.
“Lên xe. Tôi đưa cô đi.”
Sự thật chứng minh, đi Rolls-Royce tới buổi xem mắt, đúng là có thể khiến người ta nở mày nở mặt hơn ngồi tàu điện.
Nếu không có cái mùi máu tanh trên người tôi.
Cố Yến Châu đích thân cầm lái, tốc độ lái xe nhanh như đang đua F1, nhưng lại ổn đến kỳ lạ.
“Cô vừa nói bị đình chỉ?” Anh ta đột nhiên lên tiếng.
Tôi nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, hờ hững đáp.
“Ừ, đắc tội với người ta. Bệnh viện ấy mà, đôi khi cứu người lại thành sai.”
Cố Yến Châu không hỏi thêm.
Khi xe dừng trước cửa quán café thì vừa khớp thời gian hẹn.
“Cảm ơn.”
Tôi mở cửa bước xuống, không ngoái đầu lại.
Sau lưng vang lên tiếng hạ kính xe.
“Nếu gặp rắc rối, gọi vào số đó.”
Tôi phất tay, lao thẳng vào quán café.
Lúc ấy tôi đâu biết, lời hứa đó nặng bao nhiêu.
Cũng chẳng biết, đối tượng xem mắt sắp đối diện, là một kẻ kỳ quặc thế nào.
3.
Khi tôi tìm tới bàn số 18, cái gã được gọi là “tinh anh du học” kia đang sốt ruột nhìn đồng hồ.
Người đàn ông trông cũng tạm, nhưng đôi mắt toát lên sự tính toán và khôn lỏi khiến tôi thấy không thoải mái chút nào.
Tôi cũng chẳng vòng vo, ngồi xuống luôn.
“Xin lỗi, dọc đường có chút việc, làm chậm trễ.”
Người đàn ông ngẩng đầu, đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
Ánh mắt dừng lại thật lâu ở ống tay áo dính vết máu và mái tóc có phần rối loạn của tôi, lông mày nhíu lại thành hình chữ “xuyên”.
“Cô là Lâm Hạ?”
Hắn mở miệng, giọng đầy bất mãn, “Cô đến trễ đúng ba mươi giây.”
Tôi: “…”
Đây chính là cao thủ quản lý thời gian truyền thuyết chăng?
“Hơn nữa, bộ dạng của cô là sao vậy?”
Hắn khó chịu dùng khăn giấy che mũi, “Mùi gì ghê vậy. Cô không phải bác sĩ sao? Sao lại không biết giữ vệ sinh?”
Tôi hít sâu một hơi, đè nén cơn bốc đồng muốn hắt ly nước trước mặt vào mặt hắn.
“Vừa rồi trên đường cứu người, chưa kịp thay đồ. Anh là anh Vương phải không? Người giới thiệu nói anh làm tài chính?”
Vương Cường hừ lạnh một tiếng, ưỡn thẳng lưng.
“Không sai, tôi từ phố Wall trở về. Về lương năm thì miễn bàn, cô cũng chẳng hiểu nổi mấy mô hình tài chính phức tạp ấy đâu.”
Hắn cầm lấy thực đơn, nhưng không đưa cho tôi, mà tự mình xem.
“Đã đến đây rồi thì nói thẳng luôn. Tôi có yêu cầu rất cao với người bạn đời.”