Tôi bên đường cứu được một phụ nữ mang thai, nhưng vì đang vội đi xem mắt nên không có thời gian đưa cô ấy vào viện. Thế là tôi gọi điện cho chồng cô ấy.
“Alô? Anh là bố đứa nhỏ phải không? Vợ anh đang ở trong tay tôi đây, bụng to lắm rồi, tôi không có thời gian chờ cô ấy sinh từ từ đâu, mổ lấy ra luôn cho nhanh, như vậy tốt cho tất cả mọi người, tự anh liệu mà lo, nhớ mang tiền đến.”
Tôi cúi đầu nhìn, thai phụ đang đau đến toát mồ hôi đầy trán, vẻ mặt đầy hoảng sợ nhìn tôi cúp máy.
Không ngờ được, năm phút sau, hai mươi chiếc trực thăng tư nhân hạ cánh đầy bãi cỏ bệnh viện.
Tôi không khỏi cảm thán, người nhà bây giờ bá đạo đến thế sao?
Sinh một đứa con thôi mà, hộ tống đủ đường bộ, đường biển, đường không.
Bình luận