Chương 2 - Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh Của Một Quả Phụ
10
Ta vội lấy tay bịt chặt miệng hắn, tiện tay nhét một mảnh vải vào.
Ngoài miệng liền đáp:
“Không có gì, ta ổn cả, ngươi ngủ đi.”
Nha hoàn nghe xong, cũng lui về.
Trong phòng, ta cùng tên đạo tặc bốn mắt giao nhau.
Hắn có một đôi mắt phượng dài hẹp, sáng ngời, vô cùng tuấn mĩ.
Nếu như trong đầu ta chẳng bị “dục niệm” mê hoặc, hẳn đã có thể nhìn ra khí chất quý tộc nơi hắn.
Nhưng nay, dục niệm đã chiếm trọn tâm thần ta.
Ta chỉ mải mê ngắm nhìn dung nhan tuyệt thế ấy.
11
Nhớ lại hai vị phu quân trước:
Một người anh võ bất phàm, cơ bắp cuồn cuộn, thường bế bổng ta trong phòng mà đi lại.
Lắm khi tìm chút kích thích, còn đưa ta tới chốn hoang dã vắng người.
Một người văn nhã như ngọc, tuy chẳng thể bế ta bằng một tay, nhưng lại ôn nhu kiên nhẫn, thường cầm sách cùng ta nghiên cứu đồ hình, vô cùng thú vị.
Hai người, mỗi người một vẻ.
Mà kẻ đạo tặc trước mắt này, dường như lại dung hợp ưu điểm của cả hai!
12
Trong miệng hắn, bịt kín chính là… nội y của ta.
Lúc nãy ta vội vàng, tiện tay mà nhét.
Trên người ta chỉ khoác chiếc yếm đỏ.
Nghĩ tới đó, ta giả bộ thẹn thùng, ôm lấy chính mình, ngực lại cố tình ép ra một khe sâu mê hoặc.
Xưa kia, mỗi khi ta cố ý câu dẫn, cả hai phu quân đều như lang sói thấy thịt, hưng phấn chẳng kìm.
13
Ta làm ra vẻ đáng thương, cất giọng:
“Ngươi là ai? Sao lại vào đây trộm cắp?”
Hắn dùng mắt ra hiệu muốn ta bỏ thứ trong miệng hắn ra.
Ban nãy ta sợ hô hoán, nay lại lo hắn gọi người.
Thế là chẳng tháo bỏ, trái lại còn lấy dây trói thêm chặt.
Không rõ vì sao trong tịnh phòng lại có dây thừng, nhưng ta vẫn dùng được.
Cũng là thủ đoạn mà tướng quân phu quân từng dạy, vốn là một thú vui phòng khuê: trói buộc đối phương, khiến kẻ ấy chẳng cách thoát thân.
14
Trong ánh nhìn kinh ngạc và nghi hoặc của hắn, ta ôm lấy nửa thân trên, lôi hắn lên giường.
Trong lúc ấy, ngực ta cố ý không né tránh, khiến hắn mặt đỏ bừng.
Ta vội đi khóa chặt cửa sổ, buông màn giường xuống.
Khẽ vuốt má hắn, ta nghiêm túc nói:
“Nơi này, chẳng có gì khác, chỉ có ta.”
Lại cắn môi e lệ:
“Nếu muốn trộm, thì chỉ có thể trộm ta thôi.”
Ta khẽ tháo một nửa yếm đỏ, rồi đưa tay cởi áo hắn.
Hắn giãy giụa, song trói buộc quá chặt, không thể thoát.
15
Ta dịu giọng:
“Ngươi xem, một tên tiểu tặc lại dám vào trộm của ta — có phải nên cho ta chút đền bù chăng?”
Lời ta ẩn chứa bi thương:
“Ta đã mất đi hai phu quân, lâu lắm rồi chẳng ai mang cho ta khoái lạc.”
Hắn ư ư vài tiếng, ra hiệu muốn ta thả.
Nhưng ta chẳng đáp, chỉ tiếp tục cởi áo hắn.
Cuối cùng, hắn cũng chẳng thể chống lại.
Gương mặt đỏ bừng, ánh mắt vừa như muốn giết ta, vừa như mê loạn.
Ta cưỡi trên thân hắn, như kỵ một con tuấn mã vừa dũng vừa hoang, tung hoành nơi thảo nguyên…
16
Chúng ta cả hai đều đầm đìa mồ hôi.
Mái tóc ta dính sát lên lưng, đã lâu rồi chưa từng sảng khoái đến vậy.
Hắn cũng thế, dẫu bộ dạng chật vật, nhưng lại càng lộ ra mỹ cảm khác lạ, khiến ta lại muốn tiếp tục giày vò.
Đêm ấy, mệt thì ta gối đầu trên lồng ngực rộng lớn mà nghỉ.
Khôi ngực rắn chắc kia thật đáng để say mê!
Rồi lại gắng gượng đứng dậy tiếp tục.
Hắn quả là đại trượng phu.
Cả đêm, chúng ta cùng nhau giao hoan bảy lần.
Ta âu yếm gọi hắn là “Thất lần lang”.
Đến cuối cùng, cả hai đều mê man ngủ thiếp.
17
Ta dự định ở Pháp Hoa Tự ba ngày.
Nên giấu hắn ngay trong tịnh phòng.
Sáng hôm sau, tiếng gõ cửa vang dậy, đánh thức ta.
Nha hoàn ngoài cửa gọi:
“Phu nhân! Trong tự có đạo tặc, phương trượng cùng đệ tử đang tra xét, phòng của người cũng cần kiểm.”
Ta “ừ” một tiếng, bảo đã rõ.
Quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Thất lần lang.
Ta hỏi nhỏ:
“Bọn họ tìm ngươi sao?”
Hắn đã bị ta hành hạ đến bình thản như hồ nước.
Hắn không đáp, ta lấy ngón tay vẽ vòng tròn trên lồng ngực hắn:
“Hay là ta giao ngươi ra nhé?”
Hơi thở hắn khựng lại.
Ta lại cười nũng:
“Ta nào nỡ, chỉ đùa ngươi thôi.”
18
Ta nhanh chóng dọn dẹp trong phòng, giấu hắn vào chăn.
Giả bộ yếu ớt, bảo với nha hoàn:
“Ta lâm bệnh, mời đại sư cứ vào mà tra xét.”
Bọn hòa thượng nghe danh “tướng quân phu nhân”, nào dám vào quấy rầy, đành lui ra.
Danh phận phu nhân của tướng quân, quả nhiên còn chút uy.
19
Trong hai ngày kế, cơm chay ta đều ăn tại tịnh phòng.
Thất lần lang hổ thẹn phẫn uất, nhưng chẳng dám lớn tiếng.
Ngoài việc bị trói, miệng hắn không còn nhét y phục của ta nữa… khi có, khi không.
Chúng ta cứ thế sống buông thả, chẳng biết xấu hổ.
Ta nghĩ, đây ắt là Phật Tổ hiển linh.
Ngài biết ta cô phòng đã lâu, bèn ban cho ta một mỹ nam.
Lại thêm mỹ nam này cường tráng, thiện năng, khiến ta thập phần thoả nguyện.
Trong chốn thanh tịnh Phật môn mà làm việc dâm loạn như thế, quả thực khác lạ, vừa tội lỗi vừa kích thích, khiến lòng ta mê loạn vô cùng.