Chương 1 - Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh Của Một Quả Phụ
Ta vốn là một quả phụ cô quạnh, khát khao tình ái.
Một lần dâng hương cầu duyên, bỗng có kẻ ác nhân xông vào khuê phòng.
Ta vội cầm bình hoa ném mạnh, khiến hắn ngã lăn bất tỉnh.
Lại nhìn kỹ, ô hô, dung mạo tuấn mỹ phi phàm.
Thế là ta đem hắn trói lại, giấu trong tiểu viện, ngày ngày tuỳ ý giày vò…
Về sau, hắn rốt cuộc thoát được.
Tái ngộ lần nữa, ta run rẩy quỳ trên đất, khiếp đảm hành lễ:
“Dân… dân phụ, khấu… khấu kiến Thái… Thái tử điện hạ…”
1
Ta vốn khắc chồng.
Đã lần lượt khắc chet hai vị phu quân.
Người chồng đầu là võ tướng, tử trận nơi sa trường.
Giữa chúng ta có một đứa con trai.
Người chồng thứ hai là thư sinh, sau đỗ thám hoa, chẳng ngờ lúc trị thuỷ bất cẩn, ngã xuống dòng mà mất mạng.
Giữa chúng ta cũng có một đứa con trai.
2
Ta vẫn ở trong tướng quân phủ.
Phu quân thứ hai vốn bần hàn, thành thân rồi cũng chỉ ở nhờ phủ đệ của phu quân trước.
May thay, công công bà bà của ta khai minh độ lượng.
Họ chẳng hề trách ta khắc chet độc tử, trái lại còn cảm tạ ta đã sinh hạ di tử cho nhà họ.
Từ đó, họ coi ta như con gái ruột mà thương yêu.
3
Phu quân thám hoa của ta cũng do công công ra mặt làm mai.
Triều ta, quả phụ tái giá vốn chuyện thường tình.
Tổ tông còn từng hạ lệnh, cấm buộc phụ nhân phải thủ tiết.
Bởi phu quân thám hoa nghèo khó, mà ta lại không nỡ xa đứa con vàng do tướng quân để lại, nên bọn trẻ đều ở tại tướng quân phủ.
Công công bà bà cũng mong chúng ta ở lại, đông đúc mới thêm náo nhiệt.
Tuổi già vốn ưa cảnh sum vầy.
4
Ta cùng cả hai phu quân đều tình sâu nghĩa nặng.
n ái mặn nồng, tương kính như tân.
Họ đều đối đãi ta ôn nhu, nhờ vậy mà ta từ một thiếu nữ ngây ngô, dần thành một thiếu phụ phong tình vạn chủng.
Mất đi tướng quân đã là đả kích quá lớn.
Lại thêm mất phu quân thám hoa, khiến ta buộc phải dập tắt niềm mong tái giá.
Ta dẫu dám gả, người khác cũng chẳng dám cưới.
Huống hồ, ta còn có hai nhi tử, một là Kim Đản, một là Mộc Đản.
Mộc Đản là con ta cùng thám hoa sinh ra.
Nay Kim Đản vừa tròn ba tuổi, Mộc Đản mới một tuổi.
Còn ta, sắc mạo hãy còn, mà phòng khuê trống lạnh, quạnh hiu tịch mịch.
5
Nếu như chưa từng nếm trải thú vị ái ân, cũng thôi đi.
Ngặt nỗi, cả hai vị phu quân đều đã đưa ta bước vào cánh cửa mới của nhân sinh.
Thân thể ta từng được khai phát, tâm hồn cũng từng nếm trải vị ngọt nơi chăn gối.
Mà nay bỗng chốc trống vắng, thật sự khiến ta khát khao đến cực điểm.
Cho nên, ta quyết tâm lên chùa cầu thần khấn Phật, mong gặp lại bậc lang quân có thể cho ta hạnh phúc.
Thân thể ta ví như đóa hoa, nếu chẳng được nhuần tư bởi mưa móc tình ái, e rằng sẽ héo úa mất phân nửa.
Phân nửa còn lại chỉ vì hai đứa trẻ mà sống, giữ trọn bổn phận làm mẫu thân.
6
Ta đến Pháp Hoa Tự thắp hương, định lưu lại ba ngày.
Hai đứa nhỏ thân tình khắng khít, đều do công công bà bà nuôi dưỡng.
Sáng ấy, ta quỳ suốt nửa ngày, tâm nguyện chỉ có hai điều:
Một là mong gia nhân bình an khoẻ mạnh.
Hai là cầu cho ta một đoạn nhân duyên mỹ mãn.
Chiều đến ta nghỉ ngơi, ngủ một giấc dài.
Đêm xuống, Phật Tổ dường như hiển linh.
7
Tẩy rửa xong, ta ngắm dung nhan mình trong gương, chợt dâng một thoáng thương cảm, rồi mới thổi tắt đèn nằm xuống.
Ngờ đâu, trong chốn thanh tịnh Phật môn, lòng ta lại bừng lên khát khao khó nhẫn.
Thân xác tự có phản ứng, ta nào khống chế được.
Nhớ lại từng khoảnh khắc cùng hai vị phu quân ân ái triền miên, càng khiến ta thao thức không yên.
Đành phải cắn răng ôm chặt chăn mền, tự tìm chút an ủi.
Hỡi ôi… ai thấu được nỗi cô quạnh của một thiếu phụ xuân khuê?
8
Đêm khuya vắng lặng.
Ta bỗng nghe ngoài cửa sổ có tiếng kẻ đang cạy chốt.
Trong lòng kinh hãi, không dám cất tiếng hô hoán, sợ lỡ kẻ kia chưa vào mà đã giet ta thì sao!
Ta rón rén trở dậy, cầm lấy bình hoa đặt trên giá gỗ.
Nấp sau rèm, chờ hắn đến gần, ta liền vung tay, một bình giáng xuống, trực tiếp đánh ngất đối phương.
Không dám sơ suất, ta vội dùng đai lưng trói chặt tay chân hắn, rồi mới châm nến thắp sáng.
Ánh lửa bập bùng chiếu ra, ta lập tức ngây người.
Tên đạo tặc kia tuy vận dạ hành y, song dưới mặt nạ lại là một gương mặt tuấn mỹ vô song.
9
Ta chậm rãi đánh giá thân hình hắn.
Thân thể cao lớn, tứ chi dài và cân xứng.
Ngón tay thon dài, trắng trẻo.
Khi ta khẽ sờ vào bụng hắn, rõ ràng cứng rắn, lộ ra cơ bụng rắn chắc.
Quả là một mỹ nam tử vai rộng eo thon.
Ánh mắt ta bất giác dời xuống dưới… chẳng thấy rõ.
Trong lòng khẽ mắng mình điên dại, thế nhưng tay lại chẳng nghe lệnh, đưa ra sờ thử.
Quả nhiên, vô cùng hùng vĩ!
Cổ họng ta khẽ nuốt một ngụm nước bọt, chỉ thấy hạ thân đã dâng lên cảm giác tê dạ /i, ươn ướt…
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng nha hoàn:
“Phu nhân, người thế nào rồi? Có việc gì chăng?”
Tên đạo tặc kia cũng chực tỉnh lại.