Chương 14 - Cuộc Đời Mẹ Đơn Thân

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

14

Anh mua chất đống đồ chơi và sách tranh, nhưng lại không dám tự tay mang vào cho Nhu Nhu, chỉ dám để ở trước cửa phòng.

Tất cả những điều đó, tôi đều nhận, nhưng thái độ vẫn lạnh nhạt như cũ.

Vì những gì anh nợ chúng tôi, đâu chỉ là mấy thứ này.

Tôi cũng đã đón Dữu Bảo đến bệnh viện.

Khi thấy em gái yếu ớt nằm trên giường bệnh, thằng bé òa khóc.

Nó nằm bò bên mép giường, nhẹ nhàng nắm tay Nhu Nhu: “Em mau khỏe nhé, anh sẽ kể chuyện cho em nghe.”

Nhìn thấy Tiểu Dự, ánh sáng trong mắt Thẩm Dục Bạch thoắt sáng rồi lại tối sầm.

Anh muốn tiến lại gần, nhưng lại sợ làm bọn trẻ sợ hãi.

Dữu Bảo vẫn đầy thù địch với anh, hễ anh vừa đến gần là lập tức như một con sói con đang bảo vệ mồi, chắn trước mặt tôi và Nhu Nhu, trừng mắt cảnh giác.

“Chú xấu xa! Không được đến gần mẹ và em gái cháu!”

Mỗi lần như vậy, Thẩm Dục Bạch chỉ có thể lùi lại trong bối rối, khuôn mặt đầy cay đắng và đau lòng.

Một tuần sau, kết cục của Lâm Vi Vi truyền đến tai tôi.

Trần Mặc tìm đến, đưa cho tôi một xấp tài liệu dày.

Trong đó là tất cả chứng cứ thép về việc Lâm Vi Vi nhiều năm qua lợi dụng sự tin tưởng của Thẩm Dục Bạch, lấy danh nghĩa quỹ từ thiện Thẩm Dao để biển thủ, làm giả bằng chứng, hãm hại tôi.

Thẩm Dục Bạch đã kiện cô ta với tội danh lừa đảo và làm chứng giả. Chứng cứ rõ ràng, cô ta sẽ phải đối mặt với bản án dài trong tù. Nhà họ Lâm cũng sụp đổ nhanh chóng vì mất đi chỗ dựa Thẩm thị.

“Cô Giang,” Trần Mặc cung kính nói, “Tổng giám đốc Thẩm nói, những thứ này là sự trong sạch mà cô xứng đáng có được.”

Tôi lật xem những tài liệu ấy, trong lòng lại chẳng gợn sóng.

Trong sạch ư?

Sự trong sạch của tôi không phải do anh bố thí.

Đó là thứ anh nợ tôi.

“Anh nói với Thẩm Dục Bạch, tôi không cần thứ này.” Tôi đẩy tập hồ sơ lại, giọng bình thản. “Tôi chỉ cần các con của mình được bình an và khỏe mạnh.”

Sự lạnh nhạt và xa cách của tôi, như một con dao cùn, ngày qua ngày giày vò Thẩm Dục Bạch.

Anh gầy rộc đi trông thấy, nhưng chưa bao giờ rời đi.

Cho đến khi Nhu Nhu dần hồi phục, có thể từ từ xuống giường bước đi.

Chiều hôm đó, nắng rất đẹp.

Tôi dìu Nhu Nhu ra ban công phòng bệnh tắm nắng, Tiểu Dự đứng bên cạnh đọc truyện tranh cho con bé nghe.

Thẩm Dục Bạch đứng ở cửa không xa, lặng lẽ nhìn chúng tôi, ánh mắt dịu dàng như mặt hồ phẳng lặng.

Khung cảnh ấy ấm áp như một bức tranh, nhưng lại mang theo một cảm giác rạn vỡ kỳ lạ.

Điện thoại tôi đổ chuông.

Là một số lạ, nhưng tôi nhận ra mã vùng đó — Lyon, Pháp.

Tôi bước sang một bên nghe máy: “Alo?”

“Xin chào, cho hỏi có phải là cô Giang Vãn không?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nam dịu dàng, nói tiếng Trung, “Tôi là giáo sư Pierre của Học viện Mỹ thuật Quốc gia Lyon, Pháp. Tôi thấy tác phẩm của cô – ‘Bồ công anh dưới ánh sao’ – trên trang web của Cuộc thi Quốc tế Minh họa Thiếu nhi. Tôi và các đồng nghiệp của mình đều vô cùng yêu thích nó!”

Tôi sững người.

Đó là bộ tranh minh họa tôi đã vẽ vào thời điểm khó khăn nhất, lấy cảm hứng từ Nhu Nhu và Tiểu Dự, kể lại câu chuyện hai anh em nương tựa nhau trong nghịch cảnh, cùng nhau theo đuổi hy vọng. Khi ấy tôi chỉ gửi bài dự thi với tâm thế thử vận may, rồi vì lo chữa bệnh cho Nhu Nhu, tôi đã sớm quên mất.

“Tranh của cô tràn đầy sức sống và cảm xúc, là một thứ năng lượng có thể vượt qua mọi rào cản ngôn ngữ và văn hóa, chạm thẳng vào trái tim người xem. Chúng tôi đã nhất trí trao giải vàng cuộc thi năm nay cho cô!” Giọng của giáo sư Pierre đầy hào hứng và ngưỡng mộ, “Ngoài ra, học viện của chúng tôi muốn gửi lời mời chính thức, cấp học bổng toàn phần để cô sang đây học nâng cao. Chúng tôi tin rằng tài năng của cô xứng đáng được thể hiện trên một sân khấu rộng lớn hơn!”

Học bổng toàn phần? Du học tại học viện mỹ thuật hàng đầu nước Pháp?

Niềm vui quá lớn khiến đầu óc tôi choáng váng, tay cầm điện thoại cũng khẽ run lên.

Đây chính là giấc mơ từng quá xa vời đối với tôi!

Tôi cúp máy, vẫn còn chìm trong cảm giác vui sướng và không dám tin. Cuộc đời tôi cuối cùng cũng sắp sang một chương mới, hoàn toàn do chính tôi viết nên!

Thẩm Dục Bạch rõ ràng đã nghe thấy nội dung cuộc gọi, anh bước đến, ánh mắt nhìn tôi đầy phức tạp — có vui mừng, có luyến tiếc, và còn có chút hoảng loạn khó nhận ra.

“Em định… đi sao?” Anh khàn giọng hỏi.

“Phải.” Tôi nhìn anh, lần đầu tiên, bằng ánh mắt bình đẳng, không còn oán hận, cũng không còn lệ thuộc, “Chờ Nhu Nhu hoàn toàn bình phục, tôi sẽ đưa bọn trẻ cùng sang Pháp. Tiểu Dự có thể đi học ở đó, Nhu Nhu cũng sẽ được chữa trị phục hồi tốt nhất.”

Giọng tôi bình tĩnh mà kiên định.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)